Chương 6: Nói Bậy

"Anh thấy Khai Dược nói không sai, ly hôn cũng ly hôn rồi, sao không được mở tiệc rượu?"

Tô Tinh Dạ cùng Lưu Tố Cầm lần lượt ngồi xuống, nghe Tô Hạ Dương nói liền bất mãn: "Anh, cả hai tụi em đều kết hôn lần hai còn phô trương như vậy làm gì. Anh ấy mang theo đứa trẻ qua đây, người một nhà chúng ta ăn một bữa là được."

Trong lòng Lưu Tố Cầm cũng muốn bày rượu, trước đây lúc ở bên Chu Nhân Cường, em gái bụng lớn gả đi không vẻ vang, đừng nói tiệc rượu ngay bánh kẹo cưới đều không có.

Chỉ là cô suy nghĩ nhiều một chút, nhìn Thẩm Khai Dược đưa tới kẹo hạt dưa, cô phụ họa Tô Tinh Dạ: "Em thấy nghe Tiểu Tinh đi, chúng ta ăn một bữa cơm là được, tiết kiệm tiền nuôi mấy đứa trẻ."

Bày rượu cũng cần tiêu pha, tuy Khai Dược công ăn việc làm ổn định, hàng tháng đều có tiền nhưng họ còn 04 đứa bé, tiền kia còn không bằng giữ lại mua đồ ăn cho đám nhỏ.

Tô Hạ Dương lắc đầu: "Chuyện này anh và Khai Dược thương lượng xong rồi, ngày mai tới gọi nhà Nhị thúc còn nhà Tam thẩm, Tứ thẩm. Khai Dược bên kia kêu mấy nhà họ hàng, chúng ta cùng đi tiệm cơm quốc doanh trấn trên ăn một bữa cơm, không nhiều lắm chỉ hai bàn thôi, đại khái là như vậy."

Hắn nói như vậy, Lưu Tố Cầm cũng không còn ý kiến. Rốt cuộc cũng là kết hôn, dù sao hai nhà cũng phải gặp mặt một lần, ăn bữa cơm ở tiệm cơm quốc doanh cũng thể diện.

Trong lòng cô suy nghĩ, cùng lắm thì lấy thêm ít tiền phụ cho Tiểu Tinh.

Tô Tinh Dạ thấy chị dâu không cùng phe với mình, biết không thể cứu vãn, cô có chút buồn bực: "Anh, hai ngày trước không phải anh còn không để ý tới Thẩm Khai Dược sao, hôn sự này có cũng được không có cũng được, làm sao hai ngày này qua lại với nhau thân thiết giống như anh ruột vậy chứ."

Cô biết chắc là Thẩm Khai Dược cho cam kết gì rồi: "Anh, lần trước Thẩm Khai Dược cho anh giấy không phải là cái giấy cam đoan gì đó chứ, trên đó viết gì cho em xem."

Tô Hạ Dương không để ý cô: "Đó là cho anh, em nhìn cái gì. Đi đi đi, ngủ sớm một chút đi, anh và chị dâu em trò chuyện."

Không cho xem thì thôi, Tô Tinh Dạ ngáp một cái, ngày hôm này vừa lĩnh chứng lại đi mua quần áo, cô cũng có chút mệt.

Thấy cô quẹo vào nhà, Tô Hạ Dương đêm dẫn vợ trở về nhà: "Sắp cuối thu rồi, Khai Dược nói bên kia sắp có tuyết rơi, áo bông cho Tiểu Tinh em làm xong chưa?"

Lưu Tố Cầm gật đầu: "Sắp xong rồi ngày mai sẽ được. Thời gian này quá gấp, trẻ con không có cách nào làm đành cắt chỉ sửa lại áo cũ, chờ qua đó để Tiểu Tinh làm cho bọn chúng."

Tô Hạ Dương gật đầu: "Trẻ con mua cũng được làm cũng được, em tự cân nhắc nhé. Anh thương lượng với em chuyện này."

Lưu Tố Cầm bày chăn xong hỏi: "Chuyện gì?"

Tô Hạ Dương suy nghĩ một chút: "Chính là Khai Dược cho hai trăm đồng lễ hỏi, anh muốn... tiền này chúng ta sẽ không để lại, đều cho con bé mang theo."

Lưu Tố Cầm liền nở nụ cười: "Em có sao đâu, một chút chuyện này còn thương lượng với em. Em cũng không phải người mí mắt cạn , tiền này em không giữ."

Cô nói ra suy nghĩ trong lòng: "Em đoán chừng trong tay Khai Dược cũng không có bao nhiêu tiền. Mấy năm nay, cậu ấy trước có người vợ mang bệnh, trong nhà còn có mẹ già trẻ nhỏ, tiền lương chắc chắn không giữ lại bao nhiêu đều gửi về toàn bộ. Mấy ngày nay vừa dẫn tụi nhỏ đi ăn lại mua quần áo cho mấy đứa trẻ và Tiểu Tinh, trong tay cậu ấy chắc cũng không còn thừa nhiều."

"Phải nuôi bốn đứa bé đấy, chỗ kia không giống nơi đây của chúng ta, tốt xấu không phải lo ăn uống, bên kia thứ gì cũng cần tiền nên đều đưa lại hết cho con bé nhé."

"Ngày mai nếu như đi tiệm cơm quốc doanh, cái này thể diện thì thể diện nhưng chi tiêu cũng không nhỏ. Ý em là gia cụ gì gì đó chúng ta sẽ không đánh cho Tiểu Tinh mà cho thành tiền hết, chờ đến bên kia, con bé muốn mua gì thì mua."

Tô Hạ Dương nhìn vợ thật sâu, bỗng nhiên thở dài một hơi.

Lưu Tố Cầm nhỏm dậy: "Thế nào?"

Tô Hạ Dương cầm tay lão bà: "Không có, anh chỉ cảm thán sao mệnh anh tốt như vậy chứ, có thể cưới được người vợ tốt như vậy."

Khuôn mặt Lưu Tố Cầm đỏ lên, cười: "Thật đáng ghét."



Tô Hạ Dương vuốt nhẹ tay vợ: "Anh nói thật đấy, từ khi em mười tám tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã cảm thấy cả đời này chính là em, anh muốn cưới em để cho em hưởng phúc. Em mười chín tuổi gả cho anh, chúng ta bên nhau mười lăm mười sáu năm, em cũng không được hưởng phúc gì cả, ngược lại còn phải chịu khổ cùng anh ."

Lời này Lưu Tố Cầm không đồng ý: "Sao lại chịu khổ, mẹ em sinh năm chị em, ai mà không nói em hưởng phúc. Trước đây lúc bố mẹ chồng còn sống đều coi em như con ruột của họ. Anh cũng vậy, chưa bao giờ mặt đỏ tía tai mắng em một lời, đối với con cái cũng tốt. Những năm đầu hơi khó khăn nhưng những năm gần đây có đất trong tay, anh lại có tay nghề trồng trọt giỏi. Cuộc sống của chúng ta càng ngày càng tốt, em rất thoả mãn."

Tô Hạ Dương nhìn khóe mắt vợ có nếp nhăn, nói: "Em hài lòng nhưng với anh thì không, sau này anh muốn cho em cuộc sống tốt hơn."

Lưu Tố Cầm cười: “Vậy em sẽ đợi.”

Hai vợ chồng nhìn nhau cười, Lưu Tố Cần nhìn ánh mắt của chồng, khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt lảng tránh: “Vậy.. em đang suy nghĩ, chúng ta thêm 50 đồng cho Tiểu Tinh để con bé mang theo. "

Nói đến chính sự, Tô Hạ Dương ho khan một cái: “Không cần, ba mươi thôi. Tiểu Tinh hiện tại hiểu chuyện, nó cũng biết chúng ta không có nhiều tiền. Đại Nha cũng 15 rồi sớm phải tìm nhà chồng, cũng phải để dành ít tiền. Trước cho ba mươi, về sau anh kiếm khá hơn rồi lại trợ cấp cho con bé."

Tô Tinh Dạ không biết mình sắp có một khoản tiền lớn, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ đến tiền bạc. Chọn Thẩm Khai Dược kết nhóm sống qua ngày, nhìn trúng một điểm quan trọng nhất chính là thực lực kinh tế của anh.

Sáng hôm sau, cô mở mắt và bắt đầu mặc quần áo.

Nguyên chủ cùng cô ở kiếp trước dáng dấp giống nhau, nói trắng ra là có nhan sắc, chỉ cần trang điểm một chút là có thể khiến người ta sáng mắt.

Chứng minh là hai anh em Chu Hiểu Dương và Chu Hiểu Liễu sau khi rời giường đều không ngừng nhìn chằm chằm cô.

Anh trai chỉ nhìn không nói lời nào, em trai nhưng thật ra đã quên những tháng ngày khó khăn khi Chu Nhâm Cường còn ở đây, mấy ngày ngắn ngủi đã cậu bé đã không muốn xa rời Tô Tinh Dạ như một đứa trẻ nên có: “Mẹ, mẹ xinh đẹp."

Tô Tinh Dạ mặc chiếc áo khoác nỉ màu đỏ do Thẩm Khai Dược mua, khiến nước da nhợt nhạt vốn có của cô trông đẹp hơn, vốn đã trắng nõn chỉ cần tô một chút son là cả người liền trở nên quyến rũ hơn.

Cô cười buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa cao đơn giản, cười với con trai: “Hiểu Liễu chúng ta còn biết đẹp nha?”

Chu Hiểu Liễu nghiêm túc gật đầu: “Biết, Nguyệt Nguyệt cũng đẹp mắt.”

Cậu bé rất thích em gái Nguyệt Nguyệt, tuy là cô bé chưa bao giờ nói chuyện với cậu.

Tô Tinh Dạ nắm tay thằng bé chỉnh lại cổ áo, khen đùa: “ Hiểu Liễu nhà chúng ta cũng một bạn nhỏ đẹp trai nha.”

Cô quay đầu thấy Chu Hiểu Dương im lặng im lặng không lên tiếng liền trêu: "Anh trai xem hôm nay mẹ nhìn có được không?"

Chu Hiểu Dương thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm, quay đầu ra ngoài giả vờ bình tĩnh: “ Đẹp.”

"Hiểu Dương nói quá miễn cưỡng, là đang an ủi mẹ sao? Chắc là mẹ phải thay đồ thôi, mẹ cũng thấy không ổn." Tô Tinh Dạ giả vờ nhìn vào gương, nhấc chân làm bộ muốn đi vào nhà.

“Mẹ mẹ đẹp, đừng đổi!” Chu Hiểu Dương đã bị hù dọa, vội vàng nắm lấy vạt áo của mẹ.

Tô Tinh Dạ im lặng mỉm cười, thế mới giống một đứa trẻ chứ.

Cô ngồi xổm người xuống ôm lấy đứa trẻ phải trưởng thành sớm do phải chịu nhiều bạo lực này, nhẹ nhàng nói với thằng bé: "Hiểu Dương khen ngợi mẹ, mẹ rất vui mừng, sau này mẹ cũng sẽ làm cho anh em con được hạnh phúc vui vẻ."

Bàn tay cô nhẹ vỗ về lưng Chu Hiểu Dương, cảm thụ được bả vai nhô ra của thằng bé có chút đau lòng.

Thân thể căng thẳng của Chu Hiểu Dương dần dần thả lỏng, cậu bé dựa vào trong ngực mẹ, có chút xuất thần.



Hóa ra vòng tay mẹ ấm áp đến vậy.

Chu Hiểu Liễu nhào lên: "Con cũng muốn ôm."

Chu Hiểu Dương nhìn em trai và mẹ cười khanh khách, cảm thấy có gì đó không giống nhau.

Mẹ càng ngày càng tốt, và cậu bé còn có một người cha trong mơ.

Biết đánh kẻ xấu, biết dẫn cậu bé đi ăn đồ ăn ngon, và mua cho bé quần áo mới.

Khóe miệng cậu bé hiện lên một nụ cười, cũng đưa tay thuận theo tựa vào trong ngực mẹ.

Tiệc rươu là Thẩm Khai Dược và Tô Hạ Dương bàn bạc sắp xếp, hai bên mời người quen biết nên dáng vẻ đều rất thân thiện, khích lệ qua lại đủ kiểu.

"Hai người đứng cùng nhau, nói thế nào nhỉ, chính là trời sinh một cặp. Đúng vậy, là trời sinh một cặp. Khai Dược chúng ta dáng dấp đẹp trai, Tiểu Tinh nhà cậu cũng xinh đẹp, kết hợp hoàn hảo."

"Còn không phải sao, vốn Thẩm tẩu không còn, tôi còn lo lắng Khai Dược về sau phải làm gì đây, bây giờ âm thầm tìm được người vợ xinh đẹp như vậy. Nhìn như vậy đúng là Khai Dược có phúc."

“Chúng ta người một nhà không nói hai nhà, Tiểu Tinh chúng ta cũng là có phúc, Khai Dược là quân nhân ăn lương hàng tháng, không nói cái khác, vợ con đi theo cũng không chịu thiệt thòi”.

Người thân, bạn bè hai gia đình lần lượt ngồi lại với nhau, mỗi người một câu những lời tốt đẹp.

Còn suy nghĩ thật sự trong lòng, không ai biết được, cũng sẽ không ai nói ra.

Nhưng trẻ con thì không giữ mồm miệng như vậy

Thẩm Đại Dương nhìn bộ quần áo mới xinh đẹp của Thẩm Gia Bảo, lại nhìn trên người mình chiếc quần dính đầy vụn bánh, đẩy cậu bé một cái: “Gia Bảo, mày phải trân trọng quần áo mới của mình đấy, về sau không có mà mặc đâu.”

Cậu nhóc chừng 10 tuổi, hai người thường không chơi cùng nhau, Thẩm Gia Bảo đối với cậu ta không có sắc mặt tốt, khoanh tay nói: “Không, bà nội tao nói cha tao có tiền, tao muốn gì ông ấy cũng mua, trong nhà tao có không ít quần áo mới đấy."

Thẩm Đại Dương nhìn xa xa Chu Hiểu Dương và Chu Hiểu Liễu đang chơi cùng với Thẩm Nguyệt Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Đó là trước đây, trước đây tiền của cha mày đều là của mày, nhưng bây giờ không phải nữa. Mày có mẹ kế, tiền chính là của mẹ kế. Mày xem đi, mẹ kế của mày cầm tiền của mày mua quần áo cho con trai của cô ta kia kìa.”

Thẩm Gia Bảo hướng mắt của hắn nhìn sang, sửng sốt một chút, cậu bé còn chưa hiểu mẹ kế là gì, chỉ mờ mịt lắc đầu: "Không đâu, di di đối với tao cũng tốt, cô ấy..."

Thẩm Đại Dương vỗ cậu một cái: "Cái gì không phải, cô ta đối tốt với mày là bởi vì bây giờ tiền của ba mày còn chưa giao cho cô ta, chờ sau này mày xem! Mẹ tao nói, có mẹ kế sẽ có cha dượng, về sau dám chắc mỗi ngày mẹ kế mày đều đánh anh em mày, ba mày cũng sẽ không thương mày nữa, chỉ thương con trai mẹ kế, về sau mày cũng không có quần áo mới mặc."

"Mày nói bậy." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Gia Bảo đỏ bừng, siết chặc quả đấm nhỏ.

Thẩm Đại Dương cười khẩu một tiếng: "Tao nói bậy chỗ nào, mày cũng đâu phải con trai ruột cô ta, cô ta có ăn ngon mặc đẹp cũng cho con trai mình, mày đáng là gì?"

Thẩm Gia Bảo nhấc chân đá vào tảng đá: "Tao đi hỏi ba tao!"

Thẩm Đại Dương ai một tiếng, kéo thân thể nhỏ như đạn pháo muốn xông ra của cậu bé: "Mày gấp cái gì, tao là anh mày, nhất định vì muốn tốt cho mày. Tao dạy mày một cách nhé, nhất định có thể trị cô ta."

"Thật sao? Để cha tao không thành cha ghẻ."

"Đương nhiên là thật rồi."

"Vậy mày nói thử xem."