----
Ngô Xuân Yến rất không vui, nếu đã biết quay về thị trấn thì phải chuẩn bị xuất phát sớm, để mọi người chờ đợi trong thời tiết lạnh giá như thế này, thật không đáng.
Thái độ của cô ta vô cùng kiên quyết, không nhượng bộ dù chủ một chút: "Xuất phát đi!"
Mọi người xung quanh đều đồng ý với lời này của Ngô Xuân Yến: "Là bọn họ không tới đúng giờ hẹn, đi thôi, đợi thêm nữa sẽ tới giữa trưa mất."
Nhìn thấy tình hình như vậy, Vương Cương xoa bàn tay của mình, trong lòng vô cùng sốt ruột nói: "Cứ xem như nể mặt tôi, mọi người chờ thêm một lát đi."
Nhưng mặc kệ Vương Cương cam đoan chắc chắn như thế nào, người trên xe bò không thèm để ý tới anh ta.
Hứa hẹn một hồi trước đó bọn họ đã nhịn, nhưng bây giờ là giờ nào rồi.
"Muốn chờ bọn họ, thì đi xuống chờ là được. Đừng làm chó bắt chuột xen vào việc của người khác."
Một bà thím đội khăn đỏ liếc nhìn anh ta một cái.
Vương Cương lập tức biến sắc, miệng không ngừng nói: "Mắng ai vậy chứ! Có giỏi thì nói thêm một câu thử xem!"
"Anh quản chuyện của nhà họ Trần, tôi nói anh xen vào việc của người khác, là sai sao?"
Bà thím đó cười lạnh một tiếng:
"Thanh niên tri thức Hứa là thiên nga cao quý, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đúng là mơ mộng hão huyền."
Nói xong, người ngồi trên xe bò đều cười lớn thành tiếng.
Vương Cương cực kỳ xấu hổ, nổi giận đến mức mặt đỏ bừng bừng cầm lấy hành lý chuẩn bị xuống xe, đi chung chuyến với Hứa Nhất Ngưng.
Cóc ghẻ sao? Nói anh ta là cóc ghẻ? Rõ ràng lúc trước chỉ thiếu chút nữa anh ta đã ôm được mỹ nhân về nhà rồi.
Vương Mai lẳng lặng quan sát trò khôi hài này, chuyện không liên quan đến mình mà nhìn về phía xa xa, khi tầm mắt va vào hai bóng đen cách đó không xa, tròn bụng mới thầm nghĩ rốt cục đã tới.
Chỉ nhìn thấy, một nam một nữ cách đó không xa cầm hành lý đi về phía xe bò.
"Anh Phong, chúng ta đuổi kịp rồi."
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, âm thanh nhỏ nhẹ khiến cho người ta không khỏi quay đầu nhìn sang.
Vương Cương nghe vậy lập tức quay đầu lại, cũng không xuống xe, đặt hành lý lại chỗ cũ, mà đi xách hành lý trong tay Hứa Nhất Ngưng.
Vừa xách vừa oán giận:
"Trần Phong, anh có phải đàn ông không vậy, còn để đồng chí Hứa Nhất Ngưng xách hành lý, nếu là tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy động tay."
Vương Cương mỉa mai khinh thường nói.
Vương Mai thật không có mắt nhìn, Vương Cương chỉ biết khoác lác, bĩu môi.
Cô không muốn để ý đến những người này nữa, nhưng lại có người để ý đến cô.
Trên xe bò có nhiều người, hơn nữa còn có hành lý, trong khoảng thời gian ngắn tìm không thể tìm được chỗ ngồi, chỉ có thể chen chút ngồi trên xe bò.
Ánh mắt của những người xung quanh đều mơ hồ bất định, không ai nhìn thấy ánh mắt khó xử của Hứa Nhất Ngưng, đường đến huyện thành không gần, cho nên bọn họ cũng không muốn chịu cực khổ.
Vương Cương không hài lòng dùng sức chen chúc sang bên cạnh, nữ đồng chí bên cạnh chưa từng nhìn thấy trận chiến như vậy, hốc mắt đã ửng đỏ không ngừng lùi sang bên cạnh.