Chương 26

----

"Con vào huyện thành không có mẹ ở bên cạnh, đề phòng con nhỏ Vương Mai chết tiệt kia một chút, nó đã bị trúng tà, bây giờ trên người có tà khí, không còn dễ chọc như trước nữa đâu."

Hoàng Như nói một cách nghiêm trọng.

Nghe vậy, sắc mặt của Vương Cương rất khó coi:

"Mẹ, cũng vì mẹ mê tín dị đoan nên việc của con mới hỏng bét. Bây giờ không mê tín gì cả, mẹ bỏ hết những suy nghĩ ấy đi."

"Bà đồng người ta đã tự tay tính toán, còn có thể giả sao, trước kia nó bị đánh bị mắng đến nói không ra lời, bây giờ lại dám khua môi múa mép với mẹ đây, không phải trúng tà thì là cái gì chứ!"

"Gần đây thần kinh của cô ta đúng là có vấn đề, nhưng không lớn, chỉ là một người phụ nữ mẹ còn sợ con không khống chế được sao."

Vương Cương khinh thường nói.

Suy cho cùng, cô ta thấy anh ta thích Hứa Nhất Ngưng nên sinh lòng ghen tị, phụ nữ không phải đều có chút tâm tư này sao.

Nghĩ đến việc đối phương chỉ vì chút chuyện nhỏ đêm tân hôn mà tức giận. Anh ta thấy Vương Mai đáng thương mới miễn cưỡng không chấp với cô ta, cô ta lại không biết tốt xấu từ chối ngủ cùng với mình, Vương Cương khẽ cắn môi, ánh mắt trở nên rất tàn nhẫn.

Hai ngày nay cô đều ngủ dưới đất dĩ nhiên một chút hối hận cũng không có, tốt, xem cô ta có thể kiên trì bao lâu mới quỳ cầu xuống cầu xin anh ta.



Một người phụ nữ đã kết hôn không nhìn vào sắc mặt của chồng mà sống, còn dám ghen bóng ghen gió.

Hoàng Như bán tín bán nghi gật đầu, dặn dò:

"Tiền lương mỗi tháng không được để nó động vào, con đi làm cũng không dễ dàng gì."

"Yên tâm, tiền là của con, cô ấy ở nhà có ăn có uống cần cũng chẳng tiền.

Tiền của con chỉ là của con, hoặc để hiếu thuận mẹ mà thôi."

Khóe miệng của Hoàng Như cong lên, nhìn Tiểu Cương hiếu thảo nhà mình.

Từ sáng sớm, cả nhà họ Vương đã bận rộn vì dọn dẹp hành lý cho Vương Cường, Hoàng Như hận không thể mang theo tất cả mọi thứ, đồ ăn từ vườn rau trong nhà đã chứa thành một bao tải.

Vương Cường vừa xoa bàn tay lạnh lẽo, vừa mất hứng nói:

"Mẹ à, đồ đạc trong huyện thành đều đầy đủ hết rồi không cần lấy thêm đâu, mẹ chuẩn bị mấy bao tải như vậy con cầm theo được sao?"

Tay của Hoàng Như không ngừng đóng gói đồ đạc cho Vương Cương, một ngón tay trong đó chỉ vào Vương Mai:



"Những món ăn trong huyện thành đều phải dùng phiếu, chúng ta có đồ nhà trồng không tốn tiền, con còn có vợ mà, sợ cái gì chứ."

"Tiểu Cường là người đàn ông của cô, là trụ cột trong nhà, những việc bẩn thỉu mệt nhọc này cô phải làm hết có hiểu chưa?"

"Chú ấy là bảo bối, người khác thì là cỏ rác!"

Lâm Đinh Hương đỡ bụng, không tự chủ được nói thầm.

"Vương Quý!"

"Đến rồi, đến rồi đây. Đinh Hương em ấy mang thai ngốc ba năm, đừng so đo nữa mà."

"Anh nói ai ngốc!"

Lâm Đinh Hương khó khăn tiến lên đá Vương Quý một cái.

Đám người Vương gia đi lại trong đại đội, hai bên đường là người cầm đồ đạc bước đi rất nặng nề.

Nhìn thấy Vương Cương được người nhà họ Vương vây quanh, mọi người đều biết anh ta muốn trở về huyện thành trong lòng nhao nhao cực kỳ hâm mộ, ai chẳng hy vọng có thể bưng lên một chén cơm sắt chứ.

Chú rể đưa vợ về huyện thành, thật khiến cho người ta hâm mộ!