Chương 24

----

Vương Cương vừa nghe có liên quan đến công việc của mình, hơn nữa những lời nói của Vương Mai lại rất có lý, anh ta vội vàng ngăn Hoàng Như lại.

Công việc của anh ta bản thân anh ta còn không biết, toàn bộ đều dựa vào tự mình mày mò mà làm được, chẳng hề có thần tiên nào phù hộ.

Trong nháy mắt Hoàng Như trở nên ủ rũ, đại đội trừng phạt những người làm mê tín kia cũng đang ở đây, nếu như bị người của đại đội biết, chắc chắn bà ta sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Cho dù bây giờ Vương Cương không thể làm gì, nhưng vẫn có thể dễ dàng nắm thóp đối phương, vất vả lắm mới bắt được điểm yếu, đương nhiên phải sử dụng cho tốt.

Kết quả, đến buổi tối người của Vương gia đều biết chuyện Hoàng Như mê tín, Lâm Đinh Hương ngoài cười nhưng trong không cười nói:

"Sau này những đồ mẹ đưa con không dám uống nữa, lỡ như xảy ra chuyện gì, thì lại một xác hai mạng người!"

Hoàng Như đập đũa xuống bàn:

"Được, các người dám mỉa mai tôi, Vương Quý con quản vợ mình cho tốt đi, bà đây nuôi các con lớn tới như vậy dễ dàng lắm à, chẳng phải là vì tôi muốn tốt cho Vương Mai thôi sao."

Vương Quý vội vàng gật đầu trả lời, bảo Hoàng Như không nên quá tức giận, anh ta túm lấy tay áo của Lâm Đinh Hương, ý bảo cô ta mau im miệng.

Tính tình lúc nào cũng nóng nảy, làm việc không màng đến rủi ro, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến hai người.



Vương Mai ngước mắt lên nói:

"Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, mẹ lại không hề cố ý, mọi người đều đã biết rõ rồi."

Nghe vậy, Hoàng Như gật đầu, sắc mặt mới dịu xuống một chút.

Nhưng Vương Mai lại hắng giọng:

"Có điều, tục ngữ nói rất đúng, lời thật khó nghe, chị dâu chỉ là lo lắng cho mẹ mà thôi."

Cô dứt khoát nhìn về phía Lâm Đinh Hương nói ra câu này:

"Chị dâu, sau này khi mẹ tan làm, hãy chú ý tới mẹ, đừng để bà làm ra chuyện gì ngu ngốc nữa.

Chị đang mang trong bụng cốt nhục của Vương gia không tiện làm việc, em tin chắc rằng mẹ cũng sẽ chăm sóc tốt cho cháu trai của mình."

"Phụ nữ nông thôn nào sinh được con trai quý như vậy chứ!"

Hoàng Như không thể nghe nổi nữa.

"Dù sao mẹ cũng chẳng hầu hạ chị dâu, đứa bé đó là cháu của Vương gia. Chúng ta vậy mà lại không chăm sóc tốt cho cháu đích tôn, nếu như ba mà biết được sẽ bật nắp quan tài tỉnh dậy mất."



Vương Mai phản bác không hề khách khí.

Thấy Vương Mai nói đến mức Hoàng Như không thốt nên lời, khóe miệng Lâm Đinh Hương không nhịn được cong lên.

Ở cái nhà này cô chỉ hài lòng với Vương Mai vì là người biết ơn báo đáp, cô biết rõ đối phương là đang thay mình chống đối Hoàng Như.

Vương Cương là một đứa con hiếu thuận, mắt thấy Hoàng Như chịu thiệt, anh ta lập tức nhíu mày, nói năng trở nên lộn xộn, ngay cả người chết cũng dám kéo lên:

"Mẹ chính là trưởng bối của cô, cô lại dám nói chuyện với bà ấy như vậy sao!"

Vẻ mặt của Vương Mai vô cùng tủi thân, còn có chút thương tâm chỉ trích đối phương:

"Anh Cương tử, em cũng chỉ là đang nghĩ cách để mẹ hạn chế lui tới chỗ bà đồng.

Vừa rồi nhìn thấy anh khó xử như vậy, trong lòng em rất đau nhói.

Anh nhìn mà xem mặt anh trắng bệch như vậy rồi, lúc đứng còn chưa kịp nhấc mông đã ngã nhào xuống mặt đất. "

"A..."

"Mày...mày câm miệng cho tao!"