Chương 20

----

Vương Mai cảm thấy đối phương không có lòng tốt, đây chính là nước đường đỏ. Bình thường ở nhà cô không nhìn thấy, Hoàng Như hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao?

Cô chớp chớp mắt, không nói gì, cầm lấy chén đưa vào miệng, gương mặt của Hoàng Như lại tắt nụ cười rồi thở dài:

"Con cũng không cống hiến gì cho gia đình, con uống chén nước đường đỏ này rất xấu hổ!"

Hoàng Như sửng sốt, không tự chủ được cất giọng nói:

"Nếu mẹ muốn uống còn phải đưa cho con sao, đưa cho con thì con cứ cầm, đỡ cho người ngoài nói nhà họ Vương chúng ta bạc đãi con.”

Biểu hiện của đối phương khiến Vương Mai càng không dám uống, ai biết hôm nay hành động khác thường của Hoàng Như là có mục đích gì?

“Mau uống khi còn nóng, lát nữa nguội sẽ lãng phí công sức của mẹ.”

Hoàng Như thúc giục.

Trong lòng Vương Mai âm thầm cân nhắc, chẳng lẽ trong bát đã bỏ thuốc? Không trách Vương Mai cẩn thận, thật sự là hôm nay Hoàng Như vô cùng khác thường.

Mặc kệ là cái gì, Vương Mai đều hạ quyết tâm không uống nữa, cô cầm bát trong tay khẽ run.

Hoàng Như kinh hồn bạt vía cầm lấy thuốc, trừng mắt nhìn Vương Mai một cái. Lá bùa này phải tốn tiền đó, cái đồ chơi tìm đường chết này.



Vương Mai bị ngăn cản cũng không thèm để ý, tròng mắt đảo một cái, vỗ vỗ gáy:

"Mẹ, xem con đã quên lời vừa rồi muốn nói với mẹ, vừa rồi con đang ra bờ sông giặt quần áo, thím Lý ở đầu thôn cùng một đám người chung quanh nói xấu mẹ, nói rất khó nghe.”

"Bà già kia lại khua môi múa mép với bọn họ rồi!"

Hoàng Như tức giận đến đỏ mặt tía tai, bà già Lý suốt ngày xen vào việc của người khác, cũng bởi vì lúc còn trẻ là tình địch nên vẫn nhắm vào bà ta.

Bình thường Hoàng Như biết đối phương nói xấu bà ta, đáng tiếc không có chứng cứ, không nghĩ tới lần này bị Vương Mai bắt được quả tang.

Vương Mai cười cười: "Không phải lúc trước bà ấy không thừa nhận sao, bây giờ mẹ đi ra vẫn có thể bắt được quả tang bà ấy.”

Hoàng Như cắn răng gật đầu, hận không thể lập tức chạy vội tới, xé nát miệng bà già kia. Bà ta lại chần chờ nhìn Vương Mai, muốn chờ đối phương uống xong mới yên tâm.

Vương Mai hướng về phía bát thổi thổi:

"Mẹ, mẹ đi đi, bây giờ con sẽ uống. Đừng lại để cho thím Lý không thừa nhận, chuyện của mẹ là đại sự!"

Nghĩ rằng Vương Mai cũng không dám lừa gạt mình, hơn nữa đường đỏ là thứ quý giá, ai mà không muốn uống. Hoàng Như dồn nén cảm giác bất an trong lòng, vội vàng chạy về phía bờ sông. Bà già đáng chết, nếu không cho đối phương chút thái độ thì nghĩ rằng bà ta dễ chọc!

Hai người đều không phải thứ tốt đẹp gì, để cho hai người cắn xé nhau đi. Vương Mai nhớ rõ kiếp trước thím Lý nhờ có Vương Mai mà đã bỏ qua vướng mắc với nhà họ Vương, đã giễu cợt cô như thế nào.

Sau khi Hoàng Như rời đi, Vương Mai cẩn thận ngửi ngửi, phát hiện ngửi không ra cái gì.