Chương 5: Ly hôn (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Người ta tiền cũng không phải từ trên trời rơi xuống, ở nông thôn cưới một nàng dâu cũng không dễ dàng, cô cứ muốn dày vò người ta như vậy? Nếu biết cô muốn đổi chủ ý, không biết còn tưởng rằng cô có thù oán với người ta, đây là cố ý hại người khác lãnh phí tiền! Cô nói sau này còn ai dám cưới cô?"

Tôn Hồng Hà đang muốn nói, Đông Mạch còn chưa nói hết, Đông Mạch tiếp tục nói: "Cô ngược lại là nói với tôi những lời bậy bạ như vậy, cô cảm thấy có nghĩa sao? Chúng ta đều là người ở quê, mười dặm tám thôn, nhà ai cũng thân nhau, đến lúc đó chuyện này truyền đi, cô nói xem, người bị mang tiếng xấu là ai? Cô ------- "

Cô nơi này đang nói, cửa phòng tân hôn liền mở ra, Đông Mạch nhìn sang, người đi vào là Thẩm Liệt.

So với nửa năm trước, Thẩm Liệt sớm đã cạo râu sạch sẽ, tóc cũng cắt còn ba phân, hôm nay mặc âu phục đỏ, bộc ra một khí chất khó nói, không giống như tên cướp.

Chỉ là Thẩm Liệt, vẻ mặt không cảm giác, giống như một người sát thần, đằng đằng sát khí, như thế, thật làm giống như muốn làm thịt Tôn Hồng Hà!

Đông Mạch hù dọa, liền vội vàng nói: "Anh, anh đi ra ngoài trước đi, tôi đang nói chuyện với cô ấy, đây không phải là đang khuyên sao, anh đừng vội..."

Thẩm Liệt nhếch môi, kéo ra một nụ cười, nụ cười làm cho Đông Mạch trong lòng rét run.

Thẩm Liệt: "Cảm ơn chị, chỉ là không cần chị khuyên."

Vừa nói, anh nhìn về phía Tôn Hồng Hà: "Em nghĩ xong chưa? Nhất định phải đi sao?"

Tôn Hồng Hà ngẩng đầu lên, mặt đầy kiên quyết: "Tôi không cần suy nghĩ, chính là muốn đi!"

Thẩm Liệt thiêu mi, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh nhạt: "Bắn cung, mũi tên cũng không quay đầu, dù là cô vì cái gì ở chỗ tôi làm loạn, lời nên nói cũng đã nói, nên khuyên cũng đã khuyên, cô không nghe, vậy thì đi đi, bây giờ chúng ta lập tức đi đến cục dân chính, lúc cục dân chính chưa tan làm, đến làm đơn ly hôn."

Đông Mạch nhìn cái tình huống này, bất đắc dĩ dậm chân: "Anh thật sự muốn ly hôn sao? Lần này anh kết hôn cũng là --------- "

Cô muốn nói, cũng là không ít tiền đâu!

Dân quê làm lễ cưới, các loại cần dùng tiền không ít, Thẩm Liệt vì lần kết hôn này, đoán chừng vốn đều đã dùng hết, nghe Lâm Vinh Đường nói, còn mượn ở chỗ anh hai trăm đồng tiền.



Không nói khác, chỉ là bên ngoài đang tiệc rượu đó, cũng là tiền!

Kết quả, con dâu vào liền làm loạn, nói ly hôn liền ly hôn? Đổi một nhà khác cưới vợ, đoán chừng cô dâu mới kia cũng liều mạng!

Đông Mạch không vì cái gì khác, cô tiếc tiền.

Mặc dù không phải tiền cô, nhưng tiền và đồ đều bị phá hủy như thế, suy nghĩ một chút cũng khó chịu!

Nhưng mà vẫn không có cách nào khuyên được, chú rể người ta trực tiếp nắm tay áo cô dâu, đưa cô dâu ra bên ngoài, bên ngoài cũng sớm bị một đám người, ầm ầm vây quanh, nam khuyên Thẩm Liệt, nữ khuyên cô dâu.

Gia đình Tôn Hồng Hà cũng đưa người đến, từng người cũng không biết làm sao cho tốt, đều cố gắng khuyên nhủ, vừa nhìn trưởng thôn Tùng Sơn nói tốt, nói sẽ khuyên cô, kiểu gì cũng dùng đến.

Cứ như vậy náo lộn một hồ, một đám người trơ mắt nhìn Thẩm Liệt lấy xe đạp, Tôn Hồng Hoa ngồi phía sau, sau đó hai người đạp xe rời đi.

Đi làm đơn ly hôn.

Trong sân lập tức yên tĩnh lại, mọi người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng thím hai Vương dậm chân một cái: "Cái chuyện này rốt cuộc là sao chứ, làm bậy!"

Trong sân bày mười mấy bàn, bên cạnh có một cái nồi sắt lớn, bên trong nồi thức ăn còn bốc hơi nóng, bên cạnh còn có mấy con cá còn nằm trên thớt, trưởng thôn vẫn còn cầm trên tay cuốn sổ đỏ để nhớ người gửi quà cưới, còn lấy bánh kẹo đi phát khắp nơi, bây giờ đều trợn tròn mắt.

Nói mới cưới xong con dâu mới, như có như không? Vậy, mọi chuyện đều đã bị phá hủy?

**********

Đông Mạch lúc trở về nhà mình, những người lớn tuổi trong thôn cũng đang ở đây nói về chuyện này.

Mọi người giúp gia đình Thẩm Liệt dọn dẹp một phen, đem những thứ như gà vịt cá đồ dọn lại một chỗ, nhìn đi nhìn lại, rồi lại nghiên cứu lại, ý của bọn họ là: Thẩm Liệt giằng co với người lớn trong nhà một phen mới cưới con dâu mới về, kết quả, liền làm loạn, chuyện này khẳng định không xong, nhà ai gặp thể loại chuyện này, phải đi đến nhà mẹ cô dâu đòi công đạo.