Chương 15: Mâu thuẫn. (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cũng vừa hay là ngày Đới Hướng Hồng nghỉ phép, dẫn Đông Mạch đi chợ mua thức ăn, còn có mấy món trộn làm sẵn, Đông Mạch nhìn người ta trộn thức ăn kinh doanh, liền nói: "Đây là kinh doanh tư nhân sao? Đoán chừng kiếm không ít tiền."

Đới Hướng Hồng nhận tiền lẻ về nhét vào trong túi: "Đúng vậy, bây giờ loại kinh doanh đồ ăn như thế này rất nhiều, thuận tiện và cũng nhiều người thích ăn, không cần phiếu lương, làm ăn cũng rất phát đạt, em không có nghe nói sao, nghe nói là đang nghiên cứu món trứng luộc trong nước trà."

Đông Mạch trong lòng liền nghĩ đến: "Bán thức ăn trộn, bán trứng luộc trong nước trà, bán bánh bao, cũng kiếm tiền, vậy chị nói thử em sau này bán canh cá thì sao, có phải cũng có thể kiếm tiền?"

Đới Hướng Hồng nhớ tới canh cá Đông Mạch là, cười: "Nào tình hình tốt lên, em nếu như bán, chị sẽ giới thiệu với mọi người trong bệnh viện là em nấu rất ngon, để cho mọi người tới ăn!"

Đông Mạch: "Cũng chỉ là nói chuyện mà thôi, nào lại dễ dàng như vậy!"

Đông Mạch trước kia cũng đã vào thành hai lần, trong thành đèn màu rực rỡ, cô cũng không quá quen thuộc, không nói khác, ngồi xe buýt cũng cảm thấy choáng váng, nơi này cũng quá nhiều thủ đoạn lừa gả, cô cảm thấy cô cũng chưa hiểu gì về kinh doanh, nhưng nhớ tới những người mua bán thức ăn trộn, lại cảm thấy rất tốt, không biết kiếm được bao nhiêu tiền.

Cô cũng muốn kiếm tiền.

Buổi tối, Lâm Vinh Dương trở về, Đới Hướng Hồng và Đông Mạch cũng đã làm cơm xong, bày một bàn thức ăn, rất phong phú, Lâm Vinh Dương và Lâm Vinh Đường hai anh em mở một chai Ergoutou, hai người vừa uống vừa trò chuyện.

Lâm Vinh Dương nói tới chuyện trong xưởng của anh, nói là bây giờ muốn tiến hành việc cải cách, phía trên đưa xuống văn kiện muốn thay đổi, truyền đạt tinh thần, nhưng cụ thể thay đổi như thế nào cũng không biết, trong nhà máy mọi chuyện cũng lộn xộn.

Lâm Vinh Đường mời Lâm Vinh Dương một ly: "Đừng để ý đến việc thay đổi, dù sao em đây công ăn việc làm ổn định, không sợ!"

Lâm Vinh Dương cũng cảm thấy như thế, hai anh em cụng ly.

Đông Mạch những vẫn là nhớ tới chuyện mở cửa hàng, cô liền tò mò hỏi Lâm Vinh Dương: "Anh hai, em đoán là công xưởng rất lớn đi, bình thường cũng ăn cơm ở đó sao?"

Lâm Vinh Dương liền nói với cô, có phòng ăn, mọi người đều đến phòng ăn để ăn, Đông Mạch lại hỏi ở đó cơm nước như thế nào, Lâm vinh Dương tự nhiên nói rằng nó cũng không ngon.



Coi như phòng ăn có đồ ngon, nhưng ngày nào cũng lặp đi lặp lại, với những món đó, chắc chắn cũng sớm chán ngáy.

Đới Hướng Hồng ngồi bên cạnh cười, gắp cho Đông Mạch và Lâm Vinh Đường một đũa thức ăn: "Đông Mạch có ý tưởng, muốn mở quán cơm."

Lâm Vinh Đường vội nói: "Cô ấy sao có thể, chính là mù tính toán một chút!"

Đông Mạch thật ra thì còn muốn hỏi, nhưng bị Lâm Vinh Đường nói như vậy, cũng thôi.

Hai anh em uống không ít, đều có chút say, hai người phụ nữ đỡ chồng mình vào phòng. Căn nhà của Lâm Vinh Dương là mới được chia, mặc dù diện tích không lớn, cũng chỉ hơn sáu mươi mét vuông, nhưng có hai phòng ngủ.

Đông Mạch đỡ Lâm Vinh Đường vào phòng ngủ thứ hai, Lâm Vinh Đường lại nắm tay cô không thả, trong miệng nói: "Đông Mạch, em nằm xuống, anh ôm em, anh cho em em bé."

Đông Mạch đỏ mặt.

Thật ra cô không thích đàn ông uống rượu, cảm thấy mùi rượu ngạt thở, không ngửi nổi, thúi thúi...

Cô cởi giày cho Lâm Vinh Đường, đắp chăn lại: "Anh ngủ trước đi, em ra ngoài giúp chị dâu dọn dẹp chén đũa."

Lâm Vinh Đường nằm trên giường khó chịu lăn lộn, trong miệng vẫn lầm bầm kêu Đông Mạch.

Đông Mạch đi ra ngoài, dọn canh thịt thừa trên bàn, mang chén đũa đi rửa.

Đới Hướng Đỏ: "Đông Mạch, em cũng rất xinh đẹp, cũng rất có năng lực, chị thấy em rất khác người ở nông thôn, hẳn phải sinh ra ở thành phố mới đúng."

Đông Mạch cười một tiếng, không nói lời nào.

Thật ra thì lúc nhỏ, cô cũng có nghe người ta nói tới, nói là cô là đứa con mà những thanh niên tri thức về nông thôn bỏ lại, không phải do cha mẹ sinh ra.