Hoa Dạng khẽ đảo mắt nhìn qua phòng bên cạnh.Để xem nào, nhà bác hai đang ăn gì nhỉ?...Hả, cơm chiên trứng?
Không hiểu Canh Thục Phương chiên cơm cái kiểu gì, chỉ thấy cơm vàng vàng đen đen như phân, đã vậy còn bốc mùi khét lẹt. Hạt cơm thì có chỗ nhão nhoẹt, chỗ lại khô khốc, làm cho Hoa Chí Cường vừa ăn vừa rơi nước mắt.
Cậu ta không ngừng thắc mắc, đều là phái nữ như nhau, sao cách biệt lại lớn thế này? Chưa kể Tiểu Dạng còn mới bé tí, mẹ mình hơn nó đến mấy chục tuổi, không biết ăn qua bao nhiêu cơm, sao giờ nấu ăn lại khó nuốt vậy trời? Hu hu, khó ăn quá đi mất!
“Mẹ, mẹ nấu cái gì đây, cơm chiên trứng pha ke hả, con nuốt không trôi luôn á.”
Canh Thục Phương nghe vậy thì tức ói máu, ranh con này ầm ĩ cả buổi trưa, vòi bà phải nấu cho bằng được cơm chiên trứng. Canh Thục Phương cũng chiều theo cậu, bây giờ thì hay rồi, chiên cơm cho ăn còn kén cá chọn canh, ghét bỏ các thứ.
Bà muốn lên cơn mắng chửi một trận cho hả dạ, nhưng đây là con trai cưng mà hai vợ chồng khó khăn lắm mới có được. Cuối cùng Canh Thục Phương nhịn xuống cục tức, đi sang dỗ Hoa Chí Cường, hứa hẹn lần sau sẽ không như vậy nữa.
Canh Thục Phương vừa quay đầu đã thấy Hoa Dạng đang xách cái giỏ tre đi tới, bà trừng mắt liếc cô một cái thật sâu, đều do con ranh này bày vẽ chứ ai, đúng là cái đồ đáng ghét. Nếu nó không bày ra làm cơm chiên gì đó thì Tiểu Cường cũng đã không ầm ĩ đòi ăn.
“Ồ, trời tối tới nơi rồi, cuối cùng cũng có người chịu bước ra khỏi cửa. Ai không biết còn tưởng nhà họ Hoa nuôi được một thiên kim đại tiểu thư không đấy!”
Canh Thục Phương lên tiếng nói mỉa, Hoa Dạng cũng mặc kệ không quan tâm. Mắt vẫn luôn nhìn thẳng, dứt khoát bước ra khỏi cửa.
Hoa Vũ ở bên cạnh sắc mặt nặng nề, ánh mắt loé lên một tia âm u.
Ngược lại, Hoa Chí Cường vừa nhìn thấy Hoa Dạng liền chạy như bay lại đây: ”Tiểu Dạng Tiểu Dạng, em ăn cơm tối chưa? Sao, chưa à! Hay là dứt khoát tới nhà anh ăn luôn đi, nhà anh có cơm có trứng, rau dưa đồ cũng đủ cả, em chỉ cần vô nấu một chút là được, à không, nhiều chút mới đúng, tốt nhất là xào một nồi to ăn cho đã thèm.”
Lúc trưa cậu ta ăn chưa đủ dính răng, về nhà vẫn luôn nhớ thương món cơm chiên của Hoa Dạng.
Cả đám người đều im lặng nhìn qua, mỗi người mang một ánh mắt khác nhau. Bình thường Hoa Dạng cũng không thân thiết với bọn họ, cô chỉ là một người vô hình ở trong nhà họ Hoa, thậm chí còn không có cảm giác tồn tại.
Vì vậy trước lời đề nghị tự biên tự diễn của Hoa Chí Cường, cô chỉ cười mỉm rồi đáp lại: ”Không cần đâu, em ăn cơm tối rồi, mọi người cứ tiếp tục ăn đi.”
Nói xong Hoa Dạng liền bước nhanh ra sân, mò mẫm tìm đường ra ruộng nhà mình.
Hai vợ chồng Hoa Quốc Khánh và Trương Tuệ đang khom lưng cấy mạ, mồ hôi trút xuống như mưa, vừa mệt vừa nóng, eo lưng mỏi đến nỗi không thể đứng thẳng được.
Hoa Dạng vừa đến nơi đã thấy cảnh này, trong lòng thoáng hụt hẫng vì chua xót, đều là người nhà họ Hoa, hai gia đình kia thì ăn sung mặc sướиɠ, mướn cả người giúp việc. Lúc này chắc hẳn bọn họ đang ngồi thư giãn buôn chuyện với nhau. Mà cha mẹ cô chỉ có thể dựa vào sức của chính mình, quần quật làm lụng cả ngày vẫn chưa hết việc.
Nói trắng ra người nghèo đúng là số kiếp như con rệp.
Nhưng cho dù vất vả cỡ nào, hai người cũng không bắt con gái mình đi theo làm việc chung. Trước kia thành tích của nguyên chủ không tốt, bọn họ cũng không hề có ý định bắt cô nghỉ học.
Chỉ dựa vào những điểm này, Hoa Dạng cảm thấy mình không thể nào ghét bỏ hai người bọn họ được, vẫn nên từ từ cải tạo một chút thì hơn.
“Ba mẹ, nghỉ tay một chút lại đây ăn cơm tối đi.”
Hoa Quốc Khánh và Trương Tuệ sớm đã đói nhăn răng, đến nỗi không nhìn rõ vật ở trước mặt, từ nãy tới giờ toàn dựa vào nghị lực để chống đỡ làm việc.
Nghe được giọng của con gái, tinh thần hai vợ chồng lập tức chấn động, vội chạy nhanh tới chỗ Hoa Dạng.
Cô lôi cái khăn lông ướt ban nãy chuẩn bị sẵn đưa cho hai người. Hoa Quốc Khánh cầm lấy, ngoài ý muốn cảm thấy đứa con này hình như bỗng hiểu chuyện và biết điều hơn xưa.
Trương Tuệ lau tay lau mặt xong xuôi, liền cầm chén mì lạnh ăn ngấu nghiến, vừa ngon vừa mát mẻ, mùa hè ăn cái này quá hợp, sợi mì dai ngon, ăn cùng với dưa leo cà rốt giòn giòn, đặc biệt có tư vị.
Tỉ lệ nước chấm cũng rất vừa miệng, sợi mì thấm đẫm nước sốt, mỗi một ngụm đều trơn trượt trong miệng, qua một lúc mà mì vẫn mềm chứ không bị khô, hai người đều ăn một cách hăng hái, miệng nhai không ngừng.
Hoa Quốc Khánh cảm thấy ăn xong thì mệt mỏi cả ngày cũng đều tan biến, vì vậy ăn đến nỗi không chừa một giọt nước canh.
“Tiểu Dạng, cái này ăn ngon ghê, con tự làm hả?”Trương Tuệ cảm thấy tay nghề nấu ăn của con gái ngày càng thuần thục, trong lòng vui sướиɠ không thôi.
Đứa nhỏ này từ bé đã ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn so với những người khác. Vài tuổi đã bắt đầu giúp đỡ bà làm việc nhà, khuyết điểm duy nhất là thành tích học tập kém, còn lại thì không có chỗ nào để chê cho được.
Trương Tuệ nghĩ thầm, trên đời này không có đứa trẻ nào là hoàn hảo, kể cả cha mẹ cũng vậy. Tất cả đều phải thấu hiểu và thông cảm lẫn nhau thì mới tốt lên được.
Hoa Dạng mở ra cái nắp, lại lôi ra một chén mì lớn: ”Vâng, là con nấu đấy, còn một chén nữa, cha mẹ có muốn ăn thêm không?”
Hoa Quốc Khánh cảm thấy mình ăn chưa đã thèm, nghĩ bụng ông có thể chứa thêm chén nữa, vì vậy liền la lên: “Cha muốn ăn.”
Thật ra năm vừa rồi nhà bọn họ cũng thường xuyên ăn mì lạnh, chỉ là không có ngon bằng Hoa Dạng nấu, Hoa Quốc Khánh tự cảm thấy mình cũng không có yêu cầu cao, ăn no là được.
Trương Tuệ cười vui vẻ giơ ra cái chén không: ”Cho mẹ thêm nửa chén nữa đi.”
Hoa Quốc Khánh lại có chút không vui, rầu rĩ lên tiếng: “Bà ăn ít một chút, coi chừng béo phì cho bây giờ.”
“Tôi béo phì hồi nào hả, ông đang tự nói mình đúng không?”
Kết quả, hai vợ chồng vốn không có yêu cầu cao đối với chuyện ăn uống, bây giờ lại vì một ngụm ăn mà tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, xém chút nữa lao vào đánh nhau.
Hoa Dạng đứng quan sát từ nãy tới giờ, khoé miệng khẽ run run, ăn ngon lắm sao, hai người đâu cần phải làm quá như vậy?
Hoa Dạng không hề biết, cô quá xem thường tài năng nấu nướng của mình, cũng quá đề cao hai người kia.