Mấy tia ác ý loé lên trong mắt của Hoa Vũ không phải là ảo giác, nhưng vì sao chị ta lại hận cô như vậy?
Hoa Dạng lâm vào suy tư, nãy giờ vẫn chưa nói thêm câu nào. Ai ngờ Hoa Chí Cường ăn no rồi liền nhào vào hét lớn: ”Chị, sao chị có thể nhắm mắt mà nói dối cho qua chuyện như vậy? Có phải do lần này Tiểu Dạng thi tốt hơn chị, cho nên chị mới ghen ghét rồi hãm hại em ấy hay không?”
Hoa Vũ khi không nhận được một đòn trí mạng đến từ chính em trai ruột của mình, cô ta tức đến nỗi miệng méo lệch qua một bên: ”Em nói láo thì có, thành tích còn chưa được công bố, làm sao em biết điểm của chị thấp hơn nó hả? Tiểu Cường, em làm chị quá thất vọng rồi, rốt cuộc ai mới là chị ruột của em?”
“Thôi thôi, chị có nói nhiều cũng vô ích, em đây chỉ giúp nghĩa không giúp thân.” Hoa Chí Cường lời lẽ chính đáng đáp trả lại Hoa Vũ. Nói xong lại nhanh chóng quay đầu cười hề hề lấy lòng Hoa Dạng: ”Tiểu Dạng à, anh còn muốn ăn một ngụm nữa, em có thể...”
Hoa Vũ: ”...” Mẹ kiếp, cái gì mà giúp nghĩa không giúp thân, rõ ràng là thằng ranh này vì một ngụm cơm chiên mà phản bội cô! Thật là tức chết đi được, mình đường đường là chị ruột của nó mà còn không sánh bằng mấy miếng cơm chiên hay sao?
Hoa Vũ bực bội phất tay bước ra khỏi cổng, Canh Thục Phương thấy vậy do dự một chút, cuối cùng quyết định rời đi, trước khi đi còn chạy lại lôi kéo đứa con trai ngu ngốc về theo mình.
Hoa Chí Cường ôm chặt bắp tay, sống chết gì cũng không chịu đi, Canh Thục Phương bị bộ dạng hèn mọn của cậu chọc cho tức điên, cuối cùng trực tiếp quăng cậu ta lại rồi về một mình.
Hoa Chí Cường thoát khỏi móng vuốt của mẹ mình, nhanh chóng chạy lại bên người Hoa Dạng. Ánh mắt trông mong nhìn vào chén cơm chiên của cô.
Dù thèm gần chết nhưng cậu không dám giật, Hoa Chí Cường cứ có cảm giác, nếu cậu ta thật sự giật lấy chén cơm này chắc em họ mình sẽ đập vỡ đầu cậu ngay.
Đừng hỏi vì sao cậu ta lại có cái suy nghĩ này, bản thân Hoa Chí Cường cũng không giải thích được, chỉ biết đó là do trực giác mách bảo.
Lần này biểu hiện của Hoa Chí Cường rất khá, Hoa Dạng cũng không keo kiệt mà hào phóng chia thêm cho cậu ba muỗng cơm. Hoa Chí Cường cầm được chén cơm trên tay, hai mắt lập tức toả sáng, thơm quá đi mất, cảm giác như mười mấy năm qua cơm chiên mà cậu ta đã ăn đều là vỏ trấu, hoàn toàn không giống với cái vị này.
Chả biết cơm chiên trứng này chiên làm sao? Rõ ràng sử dụng toàn mấy nguyên liệu đơn giản có sẵn ở ngoài vườn, hương vị lại khác hẳn với đồ ăn nhà nó nấu.
Ở nhà họ Hoa, việc nội trợ nấu nướng đều do phái nữ đảm nhận. Nhưng bọn họ chỉ dừng lại ở mức nấu chín đồ ăn, có thể ăn tạm cho no bụng chứ cũng không ngon nghẻ gì.
Trước đó Hoa Chí Cường không cảm thấy có vấn đề gì với tài năng nấu nướng của mẹ mình, miễn cưỡng cũng xem như không khó ăn, hiện tại thì sao, cảm giác đó là cơm cho heo!
Trương Tuệ một bên gẩy gẩy chén cơm, một bên nhìn con gái nhà mình, vẻ mặt lộ ra sự quan tâm: ”Tiểu Dạng, bác hai và chị họ con đều đi rồi, con mau kể cho mẹ nghe, rốt cuộc chuyện là như thế nào vậy?”
Hoa Dạng giận lẫy xoay mặt qua, không có ý định để ý đến hai vợ chồng bọn họ. Rõ ràng ban nãy cô đã nói là mình không có gian lận, ngay cả Hoa Chí Cường cũng đã lên tiếng bảo đảm. Nghĩ sao mà hai người thà đi tin lời người ngoài nói nhăng nói cuội cũng không chịu tin cô.