“Mẹ không lo cho con, chính là lo lắng cho Giai Giai, hiện tại các con cách khá xa, mẹ và ba con muốn chăm sóc một chút cũng là ngoài tầm tay với, nhưng đâu, con là quân nhân, lại lớn hơn Giai Giai vào tuổi, mẹ và cha con giáo dục con bé, nhưng con ngàn vạn lần không được giận con bé.
”Lục Bắc Đình xoa Đồng Giai trong tay, giống như bóp một miếng nhựa cao su nào đó, Đồng Giai không giãy dụa được, dù tay kia dốc sức cạy ngón tay anh ra nhưng cạy không ra.
Với khí lực như gà của cô, làm sao có thể so với đại đội trưởng bộ đội đặc chủng ngày nào cũng huấn luyện, nếu Lục Bắc Đình dùng sức thật, có thể dùng tay bóp nát Đồng Giai, tất nhiên là không giãy dụa được.
“Được rồi, chúng con sẽ sống tốt.
”“Còn có, ở nhà Giai Giai có việc làm, hiện tại con bé đến Tùng Thị, vấn đề công việc vẫn nên để con cân nhắc thay con bé.
”Lục Bắc Đình tất nhiên đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Đồng Giai đưa tay Lục Bắc Đình lên miệng cắn một cái, cảm xúc ướŧ áŧ, giống như bị mèo con liếʍ một cái, sau khi cắn cô còn liếc Lục Bắc Đình một cái, cái điệu bộ diễu võ dương oai kia, đáng yêu giống như con mèo nhỏ xù lông vậy.Lục Bắc Đình cảm thấy toàn thân nóng lên, phát nhiệt, nhớ tới bộ dạng của vợ tối hôm qua, hai mắt đỏ hoe, thấp giọng cầu xin anh buông tha cho cô, máu lập tức dồn về một chỗ.
Anh hít sâu một hơi, đây không phải là nhà, là quân doanh, là văn phòng, mọi người có thể ra vào mọi lúc, anh chỉ có thể kiềm chế xao động trong nội tâm mình.
“Em về trước đi, anh sẽ không tiễn em được.
”Đã đến giờ làm việc, buổi chiều còn phải tham gia cuộc họp, nếu đi sẽ bị trễ giờ.
Đồng Giai nghe ra anh có chuyện không ổn,ánh mắt tái đi, giọng nói khàn khàn, đừng tưởng trong lòng anh có chút tâm tư là có thể giấu được chính mình.
Cô cố ý ôm eo Lục Bắc Đình, ngẩng đầu nhìn anh đầy ẩn tình, ỏn ẻn nói: “Không đi, người ta không muốn rời xa anh sớm như vậy.
”Nói xong tay cô vẽ vòng tròn lên ngực anh.
Sắc mặt Lục Bắc Đình đỏ lên, đè bàn tay không an phận của người nào đó xuống, nhưng xúc cảm của lòng bàn tay trắng nõn này khiến lòng anh ngứa ngáy khó chịu.
Anh đè đầu Đồng Giai xuống, chặn lại đôi môi gan góc kia, giống như mưa to gió lớn quét sạch miệng cô một lần, nhìn đôi mắt ngập nước kia của cô, thôi gió vào tai cô nói: “Nếu em muốn buổi tối sẽ thỏa mãn em, bây giờ mau trở về đi, để cho người ta nhìn thấy thì không tốt.
”Đồng Giai lập tức đỏ mặt, hừ một cái rồi bỏ đi.
Khi anh nói như vậy giống như mình chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ, hiện tại đuổi cô đi, xem buổi tối cô còn để cho anh vào cửa hay không!"Chuyện công việc em nghĩ như thế nào? Hôm nay mẹ đã ra lệnh cho anh.
”Lục Bắc Đình vẫn rất tôn trọng ba mẹ vợ, ai bảo anh lấy con gái của người ta?Về vấn đề này Đồng Giai thực sự đã nghĩ qua, lúc trước cô thích sắp xếp thiết kế, vừa mới chuẩn bị cùng bạn bè thành lập studio lập tức xảy ra ngoài ý muốn, thực chất bên trong, cô cũng không thích loại công việc làm từng bước này, vẫn ưa thích phấn đấu để gây dựng sự nghiệp, hiện tại cô muốn làm nhất là để bù đắp những tiếc nuối trong quá khứ.
Đồng Giai nhìn Lục Bắc Đình với đôi mắt sáng rực, đôi mắt cô tràn đầy ánh sáng khao khát, ánh sáng như hợp kim titan 5.
0 gần như làm mù mắt của Lục Bắc Đình.
"Thân yêu, nếu em nghĩ em muốn bán quần áo anh sẽ ủng hộ em chứ?"Mặt khác Lục Bắc Đình không nghe rõ, anh chợt nghe thấy tiếng Đồng Giai gọi "thân yêu" kia, với tư cách là một người có học thức cao, có thể đọc báo quân sự và nhân tài ưu tú, Lục Bắc Đình tự nhiên sẽ không thể không hiểu hàm nghĩa của "thân yêu".
Khóe miệng anh nhếch lên, quay đầu nhìn Đồng Giai: "Em gọi anh là cái gì?"
"Thân yêu."