Đồng Giai liền thuận đường đi đến bên cạnh, thuận tay hái được một quả táo, sau đó tìm một vị trí ngồi xuống, nhìn đàn chom ríu rít trên cành cây, cũng không biết từ lúc nào mà cô đã nằm ngủ ở trên nền cỏ, đến thời điểm tờ mờ sáng, đột nhiên Đồng Giai bừng tỉnh, bên hông là cánh tay săn chắc của Lục Bắc Đình, trên tay cô còn có một quả táo đỏ.
Đồng Giai nhăn mày, nếu nói đồ vật từ trong không gian kia có thể mang ra được thì có thể thấy được rằng hai không gian này có thể cùng tồn tại, mà nơi liên kết chính là chiếc vòng ngọc trên cổ tay của cô.
Nhưng mỗi lần cô xuất hiện ở đó đều là lúc cô đi ngủ, cho nên muốn lấy đồ vật ở bên trong ra thì đúng là không có cách.
Đồng Giai đang tự hỏi nhân sinh thì Lục Bắc Đình cũng tỉnh, anh siết chặt vòng tay, ôm chặt Đồng Giai ở trong ngực, gắt gao ôm lấy Đồng Giao, Đồng Giao vỗ tay anh kháng nghị, Lục Bắc Đình ghé mặt vào Đồng Giao, nói ở bên tai cô: “Sao hôm nay lại dậy sớm vậy, cơ thể có ổn không?”
Nói xong, tay anh rời khỏi eo của Đồng Giao, trượt sang chỗ khác.
Mặt Đồng Giai cũng tái đi, người đàn ông này đã uống phải thuốc tăng lực gì hay là thuốc bổ kia, từ lúc cô xuyên qua đến giờ cũng đã mấy lần rồi, cho dù hiện tại cô là vợ của anh thì cũng không cần tận tâm tận lực như vậy đâu.
Cô quay người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lục Bắc Đình.
“Anh dừng lại đã, em cảm thấy chúng ta nên có một vài điều khoản.”
Lục Bắc Đình nhướng mày, trong mắt còn mang theo ý cười, có thể là biểu tình ra vẻ hung ác của Đồng Giai thật sự đáng yêu ở trong mắt anh.
“Được rồi, em nói thử xem.”
Trong giọng nói của anh còn có chút khàn khàn, còn lộ chút vẻ không để ý, tay anh cũng không dừng lại, nắm lấy tay Đồng Giai xoa bóp, giống như là đang nặn cục bột.
“Chúng ta là vợ chồng, nhưng mà anh cũng không thể cứ như vậy được, ban ngày không thể tuyên da^ʍ… Ân…”
Cô còn chưa nói xong thì đã bị Lục Bắc Đình áp xuống lấp kín miệng.
Lần đầu tiên Đồng Giai phản kháng đã bị tuyên bố thất bại.
Chờ đến khi Lục Bắc Đình cảm thấy thỏa mãn dừng lại thì Đồng Giai liền ném cái gối lên chỗ đầu anh, Lục Bắc Đình tiếp được, vậy mà cũng không chút kiềm chế nào mà tiếp tục hôn lên Đồng Giai một cái, cầm lấy quần áo đến phòng tắm.
Trong lòng Đồng Giai chán nản, cô thề nhất định đêm nay không để cho anh hành động! “Anh đi đây, sau khi kết thúc huấn luyện thì anh sẽ mang cơm sáng về cho em, em ngủ thêm một lát đi.”
Đồng Giai ngồi dậy ở trên giường, gọi anh lại.
“Anh xem lúc nào rảnh thì đi mua chút đồ với em, ngày nào cũng đến nhà ăn thì có chút không thích hợp, ngay cả một cái nồi trong nhà cũng không có.”
Lục Bắc Đình nghe Đồng Giai nói vậy thì trong lòng giống như ăn mật, vô cùng cao hứng, vợ nguyện ý ở lại, cô sẽ biến nơi này thành nhà của bọn họ, từ nay về sau, anh cũng sẽ là người đàn ông có thể ôm vợ ngủ mỗi ngày.
Cũng may là Đồng Giai không biết suy nghĩ của Lục Bắc Đình, nếu không nhất định sẽ tát anh một cái, điều duy nhất anh có thể nghĩ được chỉ là ngủ thôi sao?
Sau khi Lục Bắc Đình rời đi thì Đồng Giai cũng rời khỏi giường, trước tiên là ăn quả táo kia.
Quả táo trong không gian có vị chua ngọt, mọng nước, còn giòn hơn với táo mua ở bên ngoài một chút, sau khi ăn vào thì toàn bộ dạ dày ấm áp dễ chịu, cảm giác mệt mỏi toàn thân cũng tiêu tan không ít.
Dùng một quả táo để bổ sung thể lực, Đồng Giai đi giặt bộ quần áo tối hôm qua một chút, trong nhà không có máy giặt, toàn phải dùng tay giặt, chất liệu áo rằn ri của Lục Bắc Đình khá cứng, trên quần áo cũng dính không ít bụi bặm, tay Đồng Giai giặt cũng có chút đau, giặt mãi mới giặt sạch được quần áo.
Cô cũng nhanh chóng thêm vào danh sách đồ cần mua là máy giặt vào bàn chải.