“Trần Xảo Cầm! Sao mày có thể nhẫn tâm như vậy!”
“Đem sữa giữ lại cũng không cho cháu trai lớn ăn, mày cũng là người làm mẹ, sao lại không có tình người!”
Nghe được mấy lời khó nghe này của bà Vương, Trần Xảo Cầm cũng tức giận, “Thím Vương, Thím ở chỗ này nói càn nói bậy cái gì? Sữa của cháu, cháu muốn giữ lại liền giữ lại, cùng thím có cái quan hệ gì? Cháu trai thím không có sữa ăn, thím không đi tìm mẹ nó nói, cùng cháu nói làm cái gì?”
Dư Noãn Noãn cũng nhìn chằm chằm bà Vương, cô cảm thấy tam quan của chính mình lại bị đổi mới.
Cái bà Vương này, thật sự là người kỳ ba nhất cô gặp từ lúc xuyên qua tới nay
Vương Đại Bảo nhìn xem bà Vương, lại nhìn xem Trần Xảo Cầm, đột nhiên oa một tiếng khóc lớn.
“Sữa..... Uống.... Sữa sữa......”
Nhìn đến Vương Đại Bảo khóc, Bà Vương càng thêm đau lòng.
“Ai u, Đại Bảo của bà! Cháu sao lại xui xẻo như vậy! Gặp phải một bà thím lòng dạ đen tối! Về sau phải làm sao bây giờ !”
Bà Vương một bên khóc một bên gào, rất giống như là xướng tuồng.
Trần Xảo Cầm tuy rằng cũng không phải là người tính tình yếu đuối, nhưng cũng là người có mặt mũi, chung quy không có không biết xấu hổ như bà Vương, nghe bà Vương kêu khóc, nhất thời có chút không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, Hứa Thục Hoa vội vàng chạy vào.
Từ lúc Dư Noãn Noãn được sinh ra, Hứa Thục Hoa trong chốc lát không thấy được Dư Noãn Noãn liền nghĩ ngợi lung tung đến hoảng, lúc này mới xuống đất làm việc không bao lâu, liền cảm thấy hoảng hốt, lập tức việc gì cũng không làm, vội vội vàng vàng hướng về nhà mà chạy.
Mới vừa chạy đến cửa nhà, liền nghe được tiếng bà Vương kêu khóc, dưới chân tốc độ lại nhanh hơn vài phần.
“Bà già Vương! Ban ngày ban mặt bà ở chỗ này khóc tang cái gì! Muốn khóc tang về nhà bà mà khóc!”
Hứa Thục Hoa trong miệng mắng, chân lại không ngừng, bay nhanh chạy đến mép giường, đem Dư Noãn Noãn ôm lên, một bên nhẹ nhàng mà vỗ phía sau lưng Dư Noãn Noãn, một bên nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói, “Noãn Bảo không sợ a! Chớ sợ chớ sợ! Có bà nội đây!”
Dư Noãn Noãn vốn dĩ sẽ không sợ, còn là thực thích loại cảm giác thời thời khắc khắc được người nhớ thương bảo hộ, lập tức khanh khách nở nụ cười.
Thấy Dư Noãn Noãn cười, Hứa Thục Hoa trong lòng mới xem như thả lỏng.
Hứa Thục Hoa ôm Dư Noãn Noãn dạo bước tới trước mặt bà Vương, một đôi mắt nhìn chằm chằm bà Vương, cơ hồ muốn ăn thịt người, “Nhanh nhanh ôm cháu trai bà về nhà bà đi! Cả ngày cầm cái chén bể tới mượn sữa, hiện tại không cho bà, bà còn khóc ăn vạ, thật sự đem việc mình đi xin cơm là điều đương nhiên?”
Ước chừng là Hứa Thục Hoa khí thế quá mạnh, bà Vương theo bản năng lui về sau một bước, “Bà bà bà ——”
“Bà cái gì mà bà! Lại để tôi nghe được bà nói Noãn Bảo nhà tôi một câu không tốt, tôi liền bắt bà đem sữa trước kia mượn cả vốn lẫn lời trả trở về.”
“Tôi chỗ nào còn có sữa để trả lại cho bà!”
“Vậy đưa tiền! Sữa người so với sữa bột còn đáng giá hơn!”,
“Tiền cái gì mà tiền, tôi không có tiền! Không cho mượn thì không cho mượn, thế nhưng còn muốn tiền của tôi, chưa từng thấy qua ai như vậy, ai hiếm lạ mượn sữa của nhà bà!”
Bà Vương trong miệng lẩm bẩm lầm bầm, cầm lên cái chén lớn trên bàn, như một trận gió chạy đi ra ngoài.
Dư Noãn Noãn chứng kiến hết thảy, quả thực phải cho Hứa Thục Hoa một tràng vỗ tay trầm trồ khen ngợi!
Bà nội ngày thường đối với cô ôn ôn nhu nhu, không nghĩ tới lúc bắt đầu tức giận lại dũng mãnh như vậy!
Cô thích!
Hứa Thục Hoa nhìn theo bà Vương chạy ra cổng, lúc này mới nhìn Trần Xảo Cầm nói, “Xảo Cầm, không phải mẹ đã nói với con, tính tình này của con cũng quá yếu đuối, không vì cái gì khác, chính là cũng không thể để người ta bắt nạt Noãn Bảo của chúng ta! Biết không?”
Trần Xảo Cầm gật đầu thật mạnh, “Mẹ, con đã biết! Người yên tâm đi! con về sau khẳng định không như vậy nữa.”