Editor: Bơ
Nói đến nói đi, nhưng việc ăn vẫn phải ăn.
Cho dù mọi người trong Dư gia đều tỏ vẻ thịt hôm nay không đủ ngon, nhưng nước canh ở đáy bồn đều chấm đến không còn một mảnh.
Ở Dư gia hoà thuận vui vẻ ăn cơm chiều, còn Bà Vương thì mang theo con trai Vương Trường Thắng ở trong núi đi loanh quanh.
Trời đã tối mịt, hai người chỉ có thể nương theo ánh trăng mà nhìn mọi thứ.
Vương Trường Thắng một bên tìm một bên lẩm bẩm, “Mẹ, đã nửa đêm, người một hai phải đi tìm quả l*иg đèn để làm gì? Cái đó không phải là đồ trẻ con mới ăn hay sao?”
Động tác trên tay bà Vương không ngừng, đôi mắt giống như đèn phóng xạ chiếu bốn phía, trong miệng còn không quên trả lời Vương Trường Thắng, “Con trai ngốc, con thì biết cái gì! Mẹ con bao nhiêu tuổi rồi, sao có thể thèm ăn thứ của bọn con nít? Mẹ nói cho con biết, hôm nay, Hứa Thục Hoa mang theo Dư Hải đi huyện thành, chính là để bán quả l*иg đèn. Con biết bán được bao nhiêu tiền không? Là hơn hai mươi đồng đó!”
“Cái gì?”
Vương Trường Thắng đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt không thể tin nối nhìn bà Vương, “Mẹ, chắc không phải do mẹ nghe lầm đi?”
Quả l*иg đèn, thế nhưng có thể bán hơn hai mươi đồng?
Bà Vương cũng ngừng lại, “Chuyện lớn như vậy, mẹ có thể nghe lầm được sao? Đó là lúc Dư Chấn Dân hỏi Dư Hải, mẹ nghe được, nghe rất rõ ràng, chính là hai mươi mấy đồng! Con thử nghĩ xem, loại quả l*иg đèn này ở trong thôn chúng ta cũng không phải thứ hiếm lạ gì, nhưng ở huyện thành người có thể biết đến loại quả này thì rất ít, ở chỗ như huyện thành đương nhiên trở thành thứ hiếm lạ, vậy nên sẽ có người nguyện ý tiêu tiền mua!”
Bà Vương đổi một hơi, tiếp tục nói, “Hứa Thục Hoa bà ta có thể đi bán, sao chúng ta lại không thể đi? Chúng ta cũng hái nhiều chút, sáng mai liền cầm đi huyện thành bán! Con ngẫm lại mà xem, một ngày có thể kiếm hơn hai mươi đồng! Đây còn không giống như nhặt được tiền sao?”
“Mẹ người nói rất đúng! Việc này giống như nhặt được tiền vậy! Tìm, mẹ con mình phải cố gắng tìm!”
“Vậy thì đúng rồi! Con trai, mẹ cảm thấy nhà chúng ta đây là muốn phát đạt rồi!”
——
Dân quê đều dậy sớm, ngày mới tờ mờ sáng, từng nhà thức dậy, Dư gia cũng không ngoại lệ.
Ăn qua cơm sáng, người một nhà nên làm cái gì thì làm cái đó.
Hứa Thục Hoa cùng Dư Hải lại lần nữa chuẩn bị chạy tới huyện thành, vừa ra khỏi cửa liền đυ.ng phải bà Vương cùng Vương Trường Thắng.
Hai người trong tay đều xách theo một cái rổ, trong rổ còn có nửa rổ quả l*иg đèn.
Hứa Thục Hoa chỉ là xem xét liếc mắt một cái, liền biết hai người này là đang tính toán làm cái gì.
Nhưng Hứa Thục Hoa sẽ sợ sao? Sẽ để ý sao?
Đương nhiên sẽ không.
Hứa Thục Hoa bình tĩnh thu hồi tầm mắt, vung tay lên, nhìn Dư Hải nói, “Thằng tư, chúng ta đi nhanh lên, thừa dịp hiện tại trời còn chưa có nóng.”
Lúc này mới 7 giờ sáng, mặt trời tuy rằng đã nhô lên, nhưng nhiệt độ trong không khí còn chưa có lên cao, lúc này lên đường là tốt nhất.
Bà Vương thấy thế cũng không cam lòng bị rớt lại phía sau, “Con trai, chúng ta cũng đi!”
Nói xong, bà Vương liền mang theo Vương Trường Thắng đi lên trước Hứa Thục Hoa cùng Dư Hải.
Thấy bọn họ đi gấp gáp như vậy, Dư Hải cũng có chút sốt ruột, “Mẹ, nếu không chúng ta cũng đi nhanh lên?”
“Nhanh cái gì mà nhanh!” Hứa Thục Hoa trừng mắt liếc nhìn Dư Hải một cái, “Cứ để cho bọn họ đi, đi sớm là có thể bán chạy hay sao? Buôn bán có tốt hay không, vẫn là muốn nhìn xem hàng hóa có tốt hay không cái đã!”
Nghe xong lời này, nháy mắt Dư Hải bình tĩnh trở lại.
Đúng vậy!
Vừa nãy anh nhìn thấy rõ ràng, quả l*иg đèn của bà Vương cùng Vương Trường Thắng, chính là quả l*иg đèn hái ở trong núi, mấy quả đó so với quả do Dư Noãn Noãn biến ra, còn nhỏ hơn một nửa đấy!
Không chỉ nhỏ hơn, hương vị cũng kém xa.
Cho dù để bà Vương cùng Vương Trường Thắng đến huyện thành trước thì có thể như thế nào?
Dù sao khách hàng thuộc về bọn họ, cho dù là ai cũng không cướp được!