Hứa Thục Hoa nghe vậy liền trừng mắt liếc nhìn Dư Hải một cái, “Thịt cái gì mà thịt? Con cho rằng Noãn Bảo cũng tham ăn giống con sao! Nhanh chân đi vào trong nhà đi, cứ đứng ở ngoài cổng lớn làm cái gì?”
Bị Hứa Thục Hoa quát lớn, Dư Hải cười gãi gãi đầu.
Nhưng anh vẫn là cảm thấy, vừa nãy Noãn Bảo kêu một tiếng kia, hình như là đang nói thịt.
Dư Noãn Noãn nhìn bóng dáng Dư Hải, một đôi mắt trợn tròn lên.
Lúc nãy cô nói đương nhiên không phải thịt, mà là đánh.
Sao trước kia cô lại không phát hiện ra Dư Hải thiếu đánh như vậy ?
Bất quá nhớ đến tuổi của Dư Hải, Dư Noãn Noãn liền bình thường trở lại.
Dư Hải cũng chỉ mới 22,vẫn còn rất trẻ!
Tính cách trẻ con một chút cũng là chuyện bình thường.
Lần này không giống như mọi khi giấu người nhà đi huyện thành bán dâu tây, mọi người trong Dư gia đều biết, Hứa Thục Hoa cùng Dư Hải hôm nay đi huyện thành bán quả l*иg đèn.
Mới đầu bọn họ cũng không ôm hy vọng gì, cái thứ quả l*иg đèn này, trong thôn nhà nào mà chẳng từng ăn qua nó rồi?
Làm gì có ai nguyện ý tiêu tiền đi mua nữa?
Nhưng hiện tại, nhìn thấy Dư Hải xách trở về hai cân thịt ba chỉ, mọi người trong Dư gia đều sợ ngây người.
Dư Chấn Dân dùng sức chớp chớp mắt, “Thằng tư, con cùng mẹ con, thật sự là đem quả l*иg đèn đi bán? Bán được tất cả tiền đều đem đi mua thịt?”
Dư Hải đang rửa mặt, nghe được lời này của Dư Chấn Dân thì ngẩng đầu lên, dùng tay lau nước trên mặt một phen, lúc này mới nhìn Dư Chấn Dân nói, “Ba, làm sao khả năng! Bán hơn hai mươi đồng tiền! Nếu toàn bộ cầm đi mua thịt thì cũng quá phá của!”
“Gì?”
Nguyên bản Dư Chấn Dân đang ngồi xổm hút thuốc lá sợi vừa nghe xong lời này, bỗng chốc đứng bật dậy.
Bởi vì dồn sức đứng lên quá mạnh, trước mắt một trận biến thành màu đen, đứng tại chỗ lảo đảo vài cái, lúc này mới ổn định được thân mình, “Thằng tư, con vừa mới nói cái gì? Bán được bao nhiêu tiền?”
Dư Hải chớp chớp mắt, không hiểu nhìn Dư Chấn Dân, “Bán hơn hai mươi đồng ạ!”
“Hơn hai mươi đồng?!”
“Hơn hai mươi đồng?!”
Hai tiếng kinh hô đồng thời vang lên, làm Dư Hải nghe cũng sửng sốt một chút.
Một tiếng kinh hô là do Dư Chấn Dân phát ra, cái này anh nghe ra, nhưng còn một thanh âm khác là của ai? Nghe không giống như là tiếng của người trong nhà!
Dư Hải kỳ quái quay đầu, hướng tới nơi phát ra thanh âm mà nhìn lại, liền thấy cổng lớn đang có một cái bà tử đang đứng, trong lòng ngực còn ôm một một thằng cu đen béo tròn.
Đây không phải là bà Vương cùng Vương Đại Bảo hàng xóm cách vách thì còn có thể là ai?
Dư Hải nhăn mày lại, vừa muốn hỏi bà Vương tới đây làm gì, lại bị bà Vương giành trước một bước mở miệng, “Dư Hải à, cháu vừa mới nói, nhà cháu bán quả l*иg đèn lời hơn hai mươi đồng tiền? Thật sự? Bán ở đâu vậy?”
Trong miệng tuy hỏi như vậy, nhưng bà Vương lại cảm thấy Dư Hải là thằng ngốc lắm tiền.
Nhưng bà lại một chút cũng không nghi ngờ Dư Hải là khoác lác, vừa rồi bà nhìn thấy rất rõ ràng, Dư Hải xách theo một khối to thịt ba chỉ đó!
Miếng thịt ba chỉ đó, mỡ nhiều nạc ít, thái nhỏ mỡ ra, nói không chừng có thể được một hai chén mỡ heo, vậy có thể ăn được bao lâu a!
Dư lại tóp mỡ cùng thịt nạc băm nhuyễn còn có thể dùng để làm vằn thắn, xào rau, làm bánh bao, thì ngon miễn bàn!
Bà vương nghĩ đến đây, nước miếng liền thiếu chút nữa chảy ra.
Bà Vương lau khóe miệng một phen, hai mắt nhìn chằm chằm Dư Hải, “Dư Hải, sao cháu không nói lời nào vậy? Nhà cháu đem quả l*иg đèn bán cho ai? Chúng ta là hàng xóm, lại là người cùng thôn, chuyện tốt như vậy, cháu cũng không thể giấu cho riêng mình! Có tiền mọi người cùng nhau kiếm mới được! Cháu nói có phải hay không? Làm người cũng không thể quá ích kỷ!”
Nghe được một phen lời nói của bà Vương, Dư Hải trực tiếp bật cười ra tiếng, “Còn có tiền cùng nhau kiếm, bà cho rằng bà là ai?!”