Chương 14: Thiên Vị Bất Công Không Biên Giới

Editor: Bơ

Dư Noãn Noãn nghe được lời này của Hứa Thục Hoa, nhếch miệng liền nở nụ cười.

Cái gì mà ngoan ngoãn, còn không phải là nói cảm giác tồn tại của Cố Mặc tương đối thấp sao?

Trần Xảo Cầm chân trước mới vừa đi phòng bếp, Tần Nguyệt Lan liền sốt ruột hoảng hốt chạy tới.

Cô cũng là vừa từ trong đất trở về, một khuôn mặt bị phơi đỏ rực, còn nhễ nhại mồ hôi.

“Thím, thật là cảm ơn, Ngốc Bảo không gây thêm phiền toái gì đi?”

“Thêm gì phiền toái, chúng ta toàn bộ thôn, ngoại trừ Noãn Bảo, liền đến Ngốc Bảo là đứa bé ngoan ngoãn nhất!”

Nghe vậy, Dư Noãn Noãn 囧 một chút.

Bà nội cô là thật thích cô, khen người khác còn không quên tiện thể mang theo cô.

Từ sau khi Dư Noãn Noãn sinh ra, toàn bộ người trong thôn Tam Lí Kiều đều biết, Hứa Thục Hoa là có cháu gái vạn sự đủ, nói không được ba câu liền phải khen Dư Noãn Noãn một câu, bởi vậy nghe được lời này của Hứa Thục Hoa, cũng không có gì lạ.

“Cháu đây liền mang theo Ngốc Bảo trở về! Thím người vội!”



Tần Nguyệt Lan đem Cố Mặc từ trên giường ôm xuống dưới, hai người tay nắm tay đi ra ngoài.

Hứa Thục Hoa đứng ở cửa nhìn, nhìn theo một lớn một nhỏ hai người đi ra cổng lớn, lúc này mới thở dài một hơi.

Dư Noãn Noãn biết Hứa Thục Hoa là than thở cái gì.

Cô người nhỏ, thời điểm người lớn nói chuyện chưa bao giờ tránh cô, bởi vậy Dư Noãn Noãn cũng là nghe được không ít tin tức bát quái.

Ba của Cố Mặc Cố Kiến Quốc, so với Dư Hải nhỏ hơn một tuổi, lại là lão đại Cố gia, phía dưới còn có em trai nhỏ hơn anh ta hai tuổi, tên là Cố Kiến Đông.

Cố Kiến Quốc tốt nghiệp xong sơ trung liền về nhà trồng trọt, ngần ấy năm xuống đất, đã xem như có cái kỹ năng trồng trọt không tồi trong nhà.

Cùng Cố Kiến Quốc bất đồng, Cố Kiến Đông học đến cao trung, năm trước tốt nghiệp cao trung không thi đậu đại học, hiện giờ chính là đang rảnh rỗi ở nhà.

Theo lý thuyết Cố Kiến Đông năm nay mười chín, có một thân sức lực, hiện tại là ngày mùa, anh ta lại rảnh rỗi ở nhà, đáng lẽ phải xuống đất gặt gấp mới đúng, nhưng anh ta lại không đi.

Cố Kiến Đông chính mình không muốn đi, hai vợ chồng già Cố gia cũng không muốn anh ta đi.

Cố gia nhân khẩu ít, Cố Kiến Đông lại không đi, Tần Nguyệt Lan cũng chỉ có thể đi theo mọi người cùng nhau xuống đất làm việc.

Cái này còn chưa tính, Cố Kiến Đông không chỉ có không xuống đất làm việc, còn không muốn giúp đỡ chăm sóc Cố Mặc, Tần Nguyệt Lan không còn cách nào, chỉ có thể đem Cố Mặc đưa tới Dư gia, nhờ Trần Xảo Cầm trông giúp.

Cố gia hai vợ chồng già cũng xuống đất làm việc, nhưng gánh nặng vẫn đè ở trên người Tần Nguyệt Lan cùng Cố Kiến Quốc.



Vậy nên Tần Nguyệt Lan trên mặt đất bận việc một buổi sáng, trở về phỏng chừng liền nước miếng đều chưa kịp uống, liền phải bận rộn làm cơm trưa.

Dư Noãn Noãn đang nghĩ ngợi tới đây, liền nghe được cách vách truyền đến giọng nói lớn của Cố gia lão thái thái Vương Đệ Lai.

“Về đến nhà không nhanh đi nấu cơm lại chạy đi làm gì?”

“Đón Ngốc Bảo? Đón nó làm gì? Cách có hai bước chân, nó còn không tự về được?”

“Lão nương trên mặt đất mệt mỏi một buổi sáng, trở về liền miếng nước cũng chưa kịp uống, còn phải chịu bụng đói, nhà ai con dâu giống như vậy? Làm cơm còn phải để mẹ chồng tam thôi tứ thỉnh?”

“Thất thần làm gì? Còn không chạy nhanh đi nấu cơm? Chờ bà già này làm cái gì?”

Nghe Vương Đệ Lai cao một tiếng lại cao một tiếng quát lớn, Dư Noãn Noãn cũng nhíu mày.

Lão thái thái này thật là đủ cực phẩm, bà ta làm việc một buổi sáng, Tần Nguyệt Lan không phải cũng làm việc một buổi sáng sao?

Bà ta như thế nào không đi mắng Cố Kiến Đông, trong đất có việc không làm, liền đến nước miếng cũng không nấu?

Thật là thiên vị bất công không biên giới!

Hứa Thục Hoa mới vừa cúi đầu, liền thấy được Dư Noãn Noãn gắt gao nhíu lại mày nhỏ, tức khắc đau lòng hỏng luôn rồi, “Noãn Bảo đây là làm sao? Sao lại nhíu mày! Có phải hay không ầm ĩ đến ngươi? Bà nội quay đầu lại liền mắng bà ta! Suốt ngày không được lúc nào yên tĩnh!”