Thấy người đàn ông đi về phía chiếc xe bên đường, Tô Ý mới có thời gian quan sát xung quanh.
Phía trước là ruộng ngô bạt ngàn, phía sau là một con sông nhỏ, ven bờ còn in dấu chân ướt sũng.
Cúi đầu nhìn, chiếc quần ống đứng màu xanh đậm của mình toát lên vẻ cổ xưa, chân đi giày vải đen cài khuy.
Chiếc áo khoác đang choàng trên người là quân phục. Ngẩng đầu nhìn, người đàn ông kia mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên để lộ cánh tay rắn chắc, quần màu xanh quân đội và chiếc áo khoác trên người cô là một bộ.
Tô Ý nín thở, phát hiện trong đầu bắt đầu ùa về rất nhiều ký ức không thuộc về mình, nhưng ký ức đó quá nhiều và hỗn loạn, khiến cô nhất thời khó tiêu hóa.
Tuy nhiên, cô vẫn nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt, mình đã xuyên vào một cô gái trùng tên trùng họ.
Nguyên chủ sống ở vùng quê cách đây hơn một trăm cây số, đến đây là để tìm vị hôn phu. Vì chưa từng đi xa, lại ngây thơ, nên trên đường bị một người đàn ông và một người phụ nữ dùng lý do là cùng đường lừa đến đây, cướp mất túi đồ, còn đẩy cô xuống sông.
Nghĩ đến đây, Tô Ý rất khó hiểu, hai kẻ kia tốn công tốn sức đưa nguyên chủ đến đây, không cướp sắc cũng không buôn người, lẽ nào chỉ vì mấy bộ quần áo cũ trong túi đồ mà hại chết một mạng người? Thật là khó hiểu!
Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ về chuyện này.
Có ký ức, Tô Ý mới hiểu là người đàn ông kia đã cứu cô từ dưới sông lên.
Cảnh tượng cô nhìn thấy khi tỉnh lại, chắc là anh đang định hô hấp nhân tạo cho cô.
Nghĩ đến việc mình đã hiểu lầm anh là lưu manh rồi đánh anh, Tô Ý cảm thấy xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.
Đang định đứng dậy xin lỗi anh.
Nào ngờ một bóng người mặc quân phục màu xanh chạy từ đầu đường bên kia đến.
Người đó nhìn thấy cô, trên mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ: "Nữ đồng chí này sống lại rồi sao? Quá tốt rồi, tôi còn tưởng chắc chắn cô ấy không qua khỏi nữa!"
"May mà cô gặp được đoàn trưởng chúng tôi! Đồng chí, cô không biết đâu, lúc nãy cô đã tắt thở, làm tôi sợ muốn chết."
"Trùng hợp là hôm nay hai chúng tôi đi nhầm đường đến đây, nếu không thì giờ này nắng như đổ lửa, làm gì có ai đi qua đây. Đoàn trưởng, anh nói xem đây có phải là duyên phận trời định không?"
Chu Cận Xuyên đứng dựa vào xe, liếc nhìn hai người, nhíu mày: “Cậu lắm mồm thật đấy. Tìm được đường chưa?"
Tạ Tiểu Quân lúc này mới ngừng nói, đi về phía xe: "Báo cáo đoàn trưởng, phía trước hai dặm có một thị trấn nhỏ, chúng ta đi qua thị trấn là có thể lên đường lớn quay về!"
"Vậy còn chờ gì nữa? Xuất phát thôi."
Nói xong, Chu Cận Xuyên sải bước dài ngồi vào ghế phụ.
Tạ Tiểu Quân nhìn cô gái kia, lại nhìn sắc mặt đoàn trưởng.
Lúc anh ta không có ở đây, hai người đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao sắc mặt đoàn trưởng có vẻ không tốt?
"Đoàn trưởng, chúng ta không đưa cô ấy đi cùng sao?"
"Ơ, mặt đoàn trưởng sao lại đỏ một mảng thế kia?"