Sau khi bán đi xong trứng gà cùng gà già, Khương Nhượng liền đến thị trường bán sỉ quần áo mua sỉ quần áo nữ. Hôm nay cô lấy toàn bộ 500 đồng mình vừa kiếm được toàn bộ tiêu hết. Một lúc sau Khương Nhượng cõng theo một cái bao tải lớn quay lại cánh cửa nối liền hai thế giới.
Giống như lần trước, cô đẩy cửa của khu nhà phòng cháy chữa cháy, cứ tưởng sẽ quay lại niên đại của mình nhưng không phải. Khương Nhượng liền kinh ngạc, không thể nào a, có phải bởi vì lúc cô mở cửa trong đầu không nghĩ đến địa điểm cần đến nên không trở về được hay không?
Cô thử đi thử lại bảy tám lần nhưng cánh cửa của khu phòng cháy chữa cháy vẫn như cũ, không có gì thay đổi. Có vài người nhìn thấy cô giống như một cô gái nông thôn không hiểu sự đời liền nói : “Cô gái, thang máy ở bên kia, đây là thang lầu của khu phòng cháy chữa cháy”.
Khương Nhượng ngốc rồi, cô không phải là cứ ở bên này luôn chứ?...
Đúng lúc này, tiệm tạp hóa phát ra một lời cảnh cáo tới Khương Nhượng. Nó nói, vì cô không đem bán toàn bộ đồ vật đã mang qua thời không này, còn hai mươi quả trứng gà không thu hồi được phí tổn nên Khương Nhượng liền bị trừng phạt. Trừng phạt chính là, Khương Nhượng bị nhốt lại bên này 48 tiếng đồng hồ, sau đó mới có thể trở về bên thời không kia.
Khương Nhượng kháng nghị, “Mấy cái quy củ này sao ngươi không nói sớm”.
Nhưng là tiệm tạp hóa căn bản không để ý tới cô, một chút động tĩnh đều không có.
Tiệm tạp hóa giống như là đã chết, không thèm để ý đến Khương Nhượng. Tiệm tạp hoá đây là muốn Khương Nhượng thoả hiệp đổi tiền mặt với nó chứ không phải là mua đồ vật trở về. Chính là muốn thu phí với số tiền Khương Nhượng kiếm được.
Nhưng tiệm tạp hoá thu đến bẩy thành phí thủ tục cũng là quá cao đi. Lần này cô kiềm đươc 500 đồng, nếu trực tiếp đổi thành tiền mặt mang về thì tới tay chỉ còn hơn 100 đồng. Nhưng nếu là hàng hoá thì chỉ cần thay đổi nhãn hàng mà lại không mất đồng phí nào. Khương Nhượng hiện tại cực kỳ thiếu tiền, hai ngày thì hai ngày đi.