Vừa tới Lạc Thành, đầu tiên Khương Nhượng đến xưởng trà tìm chủ nhiệm của xưởng trước. Cô đã làm công việc này ba năm nay, từ khi đến ở nhà Trình gia, nhưng bây giờ cô muốn bỏ đi công việc này. Bởi vì Khương Nhượng có được công việc này là do làm thay vị trí của mẹ Trình Văn Năm, nếu đã từ hôn thì công việc này cũng nên trả lại cho nhà hắn.
Chủ nhiệm xưởng trà Diệp Song Hoa vội vàng hỏi Khương Nhượng lý do vì sao đang làm tốt lại muốn bỏ đi công việc này? Rồi hỏi cô đã thương lượng qua cùng Trình gia bên kia chưa?
Khương Nhượng cười khổ nói, “Chủ nhiệm Diệp, cảm ơn cô ba năm nay chiếu cố đến cháu. Cháu muốn cùng Trình gia từ hôn. Công tác này để cho người Trình gia đến tiếp nhận thôi. Hôm nay hai anh em cháu muốn đến Trình gia lấy lại của hồi môn, còn phiền toái chủ nhiệm làm người chứng kiến giúp cháu. Miễn cho ngày sau có người lại nói không rõ ràng”.
Diệp Song Hoa sau khi hỏi rõ ràng ngọn nguồn, mới biết được nguyên lai là Trình Văn năm coi trọng chị họ của Khương Nhượng, vì vậy lần này đi công tác về liền không muốn đăng ký kết hôn. Diệp Song Hoa đúng là một trân tiếc hận, một Khương Nhương tốt như vậy mà cái tên Trình Văn Năm kia còn phụ bạc con bé. Vì vậy nhanh chóng đồng ý làm người làm chứng cho Khương Nhượng.
Mọi người cùng nhau đi đến Trình gia, đến nơi vậy mà lại gặp hai mẹ con Bạch Ngọc Trúc cùng Khương Mai đã ở đây.
Khương Nhượng có là tượng đất thì vẫn có tính tình của mình, cô nhìn thấy hai mẹ con nhà kia liền cười lạnh nói: “Trình Văn Năm, chúng ta không đăng ký kết hôn, nhưng đã làm qua tiệc rượu, tôi còn chưa ra khỏi nhà anh đâu, vậy mà anh đã nhanh chong gọi Khương Mai tới, anh là đang tính toán để cho cô ta làm người làm chứng sao?”
Khương Nhượng trước nay chưa bao giờ phát giận với Trình Văn Năm, bây giờ hắn liền chột dạ giải thích : “Hai người họ là đột nhiên tới, anh không biết”
Khương Vệ Dân từ bên ngoài vọt vào, trên tay cầm theo một viên gạch to, muốn đập lên trán Trình Văn Năm “Cái loại không biết liêm sỉ, tao đập chết mày”.