Khương Hứa lạnh giọng nói: “Nhà chúng tôi không bán của hồi môn của con gái. Tôi có chết hay là tàn phế cũng không nhọc nhà chú dì nhớ thương. Nhà dì đoạt con rể nhà tôi lại còn có mặt mũi đến cửa nói chuyện này kia. Tôi thực bội phục một nhà chú dì da mặt lại có thể dầy như vậy”.
Bạch Ngọc Trúc sắc mặt liền biến đổi, bà ta đã cố gắng nhanh chóng đến đây hôm nay nhưng xem ra vẫn là muộn rồi. Chị gái cùng anh rể bà ta đã biết được Trình Văn Năm muốn từ hôn. Ba ta quay sang con gái mình đưa mắt ra hiệu. Khương Mai liền nhanh chóng ôm lấy cánh tay của Khương Nhượng, muốn lôi kéo Khương Nhượng đi ra ngoài nói chuyện riêng.
“Tiểu Nhường, chuyện của người lớn, chúng ta còn nhỏ không cần nghe, chị cùng em đi ra ngoài chờ”.
Khương Nhượng tránh thoát khỏi bàn tay cô ta, “Tôi 21, chị 22, Chị có thể tiếp tục làm đứa nhỏ ngoan ngoãn trong nhà, còn tôi hiện tại cần đi kiếm tiền, không có thời gian đi làm tâm can bảo bối của ai đó. Trình Văn Năm nếu chị muốn, vậy thì chờ ngày mai tôi lui hôn, chị liền nhanh chóng chạy đến mang đi đi”.
Trình Văn Năm luôn thích những cô gái đơn thuần đáng yêu, không giống như cô là một quả pháo nhỏ, luôn luôn ồn ào. Hắn cảm thấy thanh tinh, không màng đến thế tục mới là mỹ nhân hoàn hảo nhất. Là bạn lữ mà hắn luôn kiếm tìm. Khương Nhượng muốn nhìn xem, Khương Mai ngây ngốc ở Trình ga ba năm như cô có bị tiêm nhiễm hơi thở củi gạo mắm muối hay không. Cô cũng muốn hỏi Trình Văn Năm một chút, bạn lữ tình thần mà hắn luôn mong đợi có thể không cần ăn cơm hay không.
Cơm đều không đủ để ăn nó, còn nói đến cái gì tinh thần với cả theo đuổi.
Vừa đuổi đi được mẹ con Bạch Ngọc Trúc thì xe khách của chú Triệu cũng đã đến bến. Cố Thanh Thành không thất hứa, hắn đã nhanh chóng mua linh kiện thay thế mang về.
Diệp gia đi xe bò đến bến đón Diệp Hồng Ngọc, vì vậy mà Bạch Huệ Lan nhờ Diệp gia cho con gái nhà mình đi nhờ một đoạn đường.
Khương Nhượng cùng Diệp Hồng Ngọc mỗi người ngồi ở một bên xe bò. Diệp Hồng Ngọc còn đang tức giận, không thèm nói một câu nào.