Ba Khương tự giận chính bản thân, dùng tay đấm vào hai chân không thể nhúc nhích của mình : “Tôi có chết cũng sẽ không dùng đến một đồng tiền nào của Bạch Ngọc Trúc”.
Khương Nhượng vội vàng giữ tay ông lại, đem gói tiền bốn trăm đồng hôm nay mình kiếm được đưa ra cho ba mình : “Ba, tiền viện phí con có thể thanh toán được rồi, hơn nữa còn có thể tích cóp tiền cho ba làm phẫu thuật, chúng ta không cần tiền của dì ba”.
Còn về lai lịch của số tiền này, Khương Nhượng chỉ nói, hôm nay mình có vận khí tốt, lên núi đào được một củ sâm già liền bán đi lấy tiền. Khương Nhượng từ nhỏ đã là một người có vận khí tốt, lần nào lên núi cũng có thể nhặt được một ít thổ sản trên núi mang về. Nên khi Khương Nhượng lấy lý do nay ba mẹ Khương không hề hoài nghi con gái.
Khương Nhượng ra khỏi phòng đi nộp viện phí nhà mình còn nợ, rồi cả tiền thuốc men. Số tiền hôm nay kiếm được còn đủ giao trước chi phí một tuần nằm viện của ba cô. Sau hết tất cả những chi phí đó Khương Nhượng còn dư lại hơn một trăm đồng. Đến khi Khương Nhượng trở lại phòng bệnh thì đã thấy Bạch Ngọc Trúc cùng Khương Mai đến thăm bệnh.
Bạch Ngọc Trúc tràn đầy quan tâm, “Chị, bệnh của anh rể cần phải chuyển tới bệnh viện lớn làm phẫu thuật, nếu nhà chị chỉ dựa vào Vệ Dân trồng trọt trong đất vậy thì mấy năm cũng không thể gom đủ chi phí làm phẫu thuật. Em đã hỏi thăm bác sĩ rồi, bện tình của anh rể nếu còn tiếp tục để như vậy, liền vĩnh viễn không thể đứng lên được nữa”.
“Em cùng chồng mình có thương lượng với nhau một chút. Nếu cứ như vậy đưa tiền cho hai người, chắc chắn hai người sẽ từ chối không nhận. Trong nhà anh chị có tiệm tạp hoá cũ ơ bên Lạc Thành kia vẫn cứ để không như vậy, không bằng bán cho bọn em. Tính ra anh rể liền có tiền làm phẫu thuật”.
Ba mẹ Khương cười lạnh trong lòng, con gái mình đúng là nói không sai. Bạch Ngọc Trúc đã dòm ngó đến tiệm tạp hoá kia rồi. Tiệm tạp hoá rách nát đó chỉ còn là phế tích, nhưng mảnh đất phía đó thì lại đáng giá. Ông nội Khương đã nói rõ là để lại tiệm tạp hoá cho Khương Nhường, Khương Vệ Dân là anh trai còn không có phần, vậy mà chỉ là dì họ, cư nhiên nhân lúc nhà người khác cháy nhà muốn đi hôi của.