Trong phòng còn lại một nhà ba người Khương gia, ba Khương liên cất tiếng hỏi: “Vậy con nói đi, con vì sao không muốn đăng ký hết hôn với Trình Văn Năm?”
Khương Nhượng cúi đầu nói: “Trình Văn Năm ngày hôm qua vừa trở về đã nói với con hắn không muốn đăng ký kết hôn. Con hỏi lý do thì hắn nói, hắn ở bên ngoài đã thích người khác. Con có hỏi hắn, người hắn thích là ai, hắn nói chính là chị họ của con. Con thấy thật buồn cười, con đã trả giá ba năm, nhưng nếu bây giờ con miễn cưỡng kết hôn cùng hắn, thì cả đời chỉ nhận lấy sự oán hận của hắn mà thôi. Không bằng hiện tại tách ra cho sạch sẽ”.
Mẹ Khương tức giận đến mức có thể nôn ra máu, “Dì ba con từ nhỏ đến lớn đã luôn thích đoạt đồ vật của mẹ, biết rõ Trình Văn Năm là con rể nhà ta, vậy mà nhà bọn họ có thể xuống tay được. Đúng là loại người không biết xấu hổ đến cực điểm”.
Lúc trước khi hai chị em đến tuổi làm mai, Bạch Huệ Lan nguyên bản là được làm mai cho Khương Phúc, nhưng lại bị Bạch Ngọc Trúc chặn ngang một chân, sau đó Bạch Ngọc Trúc gả co Khương Phúc này. Còn Bạch Huệ Lan liên gả cho anh họ của Khương Phúc là Khương Hứa.
Ba Khương cũng là người có cốt khí, ông nhanh chóng đưa ra quyết định : “Tâm của hắn ta đã thay đổi thì còn gả làm cái gì, ngày mai bảo anh trai con đến Trình gia từ hôn đi”.
Khương Nhượng thừa hưởng tính cách quả quyết của ba mình, liền hiểu rằng, ba cô đã nói như vậy khẳng đinh chắc chắn đã đồng ý cho cô từ hôn.
Khương Nhượng nói: “Con nghe Trình Văn Năm nói, dì ba muốn mua lại tiệm tạp hoá ở Lạc Thành, đó là căn nhà ông nội để lại cho con, ba, mẹ, con hiện tại có biện pháp kiếm tiền. Vì vậy dì ấy có ra giá bao nhiêu tiền thì hai người cũng đừng bán cho dì ấy.”
Ba Khương nếu không phải không nhúc nhích được, thì ông có thể giống như con trai, chạy đến đánh gãy chân Trình Văn Năm mới chịu. Sau đó sẽ đến nhà Khương Phúc hỏi hắn xem, tranh đoạt con rể nhà người khác như vậy là muốn sống như thế nào?”