Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 80 Sau Khi Trọng Sinh Làm Giàu Bằng Tiệm Tạp Hoá Cũ

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khương Nhượng nghe thấy có người kêu “Tiểu Nhường..” thì theo bản năng liền đứng sang bên cạnh nhường lại một bước. Bởi vì từ trước tới nay mỗi lần đứng ở phía trước mà phía sau có người hô lên hai chữ này, cô đều sẽ bước sang bên cạnh để nhường lại một chút, vì vậy đã hình thành thói quen.

Sau đó Khương Nhượng liền nhìn thấy nam nhân này, cô nhận ra được, đây chính là nam nhân trẻ tuổi ngồi xổm bên cạnh Trình Văn Năm buổi chiều ngày hôm nay. Hắn ta có nói chuyện cùng Trình Văn Năm, khẳng định sẽ giống như Trình Văn Năm mà thôi, là một kẻ xấu, dựa vào khuôn mặt của mình chuyên đi lừa các cô gái trẻ.

Khương Nhượng hiện tại đối với những nam nhân lớn lên trông còn đẹp trai hơn Trình Văn Năm sẽ không có hảo cảm.

Khương Nhượng đầu cũng không quay lại liền đi rồi.

Cố Thanh Thành sờ sờ vào mặt mình. Hắn ta có thể cảm nhận được địch ý rất của Khương Nhượng đối với hắn. Sau đó Cố Thanh Thành lại nhìn thấy Vệ Tinh mặc lên người bộ váy màu xanh lam kia liền hỏi : “Vệ Tinh, cô như thế nào lại có thể chiếm lấy quần áo của người khác?”



Vệ Tinh trừng hắn một cái, “Anh nói cái gì a, cô ấy nói ba cô ấy đang thiếu tiền nằm viện, vì vậy mà tự nguyện bán bộ váy này cho tôi”.

Cố Thanh Thành nghe xong, hận không thể đuổi theo Khương Nhượng, muốn hỏi xem cô còn bộ quần áo nào hay không, hắn tất cả đều mua hết cho cô.

Vệ Tinh đứng ở trước chiếc gương to trong phòng dạo qua một vòng, càng nhìn càng cảm thấy vui vẻ. Bộ váy cô đang mặc này trông còn đẹp hơn cả bộ váy của Liễu Thanh. Vừa ngắm Vệ Tinh vừa buôn chuyện với Cố Thanh Thành : “Tôi đã hẹn với Khương Nhượng rồi, lần sau cô ấy đến đây bán quần áo thì sẽ gọi điện trước cho tôi, để cho tôi chọn trước, Liễu Thanh khi đó làm sao so được với tôi, ha ha”.

Cố Thanh Thành bây giờ nhìn Vệ Tinh mới cảm thấy thuận mắt hơn một chút : “Cô ấy còn tới nữa a…”

“Còn tới a, những tôi cũng không biết ngày nào.” Vệ tinh nói: “Ông nội của tôi, cũng chính là ông ngoại của anh, có gọi điện thoại về nói rằng, anh chờ ông ấy một chút, mấy ngày nữa ông ấy sẽ trở về, anh vất vả mới đến đây gặp ông ấy một lần, lần này chịu khó ngốc ở chỗ này mấy ngày vậy.”
« Chương TrướcChương Tiếp »