Chương 39

Thím Đại Hoa cũng vậy, ăn đến mức không kịp khen ngợi nhưng mỗi miếng ăn đều tràn đầy sự ngưỡng mộ đối với Thẩm Thanh Nguyệt.

Ngày thường bà ấy cũng hay mua thịt, nhưng đây là lần đầu tiên thấy thịt thơm như vậy. Thật sự là ăn rồi lại muốn ăn.

Trưởng thôn ăn một mạch ba cái bánh bao to bằng nắm tay, đến cuối cùng còn dùng nước sốt để chấm bánh bao. Đĩa ăn xong sạch bóng.

Trưởng thôn ăn xong vô cùng thỏa mãn, nói với Thẩm Thanh Nguyệt và Thẩm Mai: "Sau này các cháu cứ ở lại đây đi." Bận rộn cả ngày mà được ăn những món ăn như vậy thì cuộc sống mới có ý nghĩa.

Trưởng thôn là người từng trải, một năm ít nhất cũng phải tham gia mười mấy bữa tiệc lớn ở nông thôn. Ngay cả tiệm cơm quốc doanh nổi tiếng nhất huyện cũng đã từng đến.

Nhưng chưa từng ăn thứ gì thơm như vậy.

Cứ tưởng món cá hôm qua đã đủ khiến người ta kinh ngạc, không ngờ món thịt kho tàu kẹp bánh bao hôm nay lại ăn đến mức không dừng được.

Thịt run run đã mềm nhũn. Thịt mỡ biến thành màu trong suốt như pha lê, chỉ cần dùng miệng khẽ mυ"ŧ một cái là tan ra. Bì thịt dai dai có độ giòn, không hề ngấy.

Vừa thỏa mãn cơn thèm lại vừa thơm.

Đợi trưởng thôn buông bánh bao xuống thì nhìn thấy đĩa sạch bóng, có chút ngượng ngùng.

Sau khi làm trưởng thôn, ông ta đều tỏ ra nghiêm trang, chú trọng đến cách ăn uống, chuyện dùng bánh bao lau đĩa chấm nước sốt như vừa nãy, đã bao nhiêu năm không làm rồi!



Vừa rồi trưởng thôn không nhịn được đã nói thành lời. Muốn chị em nhà họ Thẩm tiếp tục ở đây, chỉ cần cùng nhau ăn cơm là được.

Thẩm Thanh Nguyệt nói: "Vậy chúng cháu thuê nhà của chú trước, một tháng trả chú năm đồng. Buổi tối cùng nhau ăn."

Tình cảm là tình cảm, chuyện này vẫn phải tính toán rõ ràng. Nếu không, thôn dân sẽ nói ra nói vào.

Trưởng thôn nói: "Các cháy nghĩ nhiều quá, chú lại không thiếu năm đồng."

Thím Đại Hoa ở bên cạnh tiếp lời: "Đúng vậy. Mặc dù các cháu đã chia được chút tiền nhưng dùng hết thì cũng chẳng còn. Vẫn nên tiết kiệm một chút."

Thẩm Thanh Nguyệt vẫn kiên trì: "Nếu không, chúng cháu ở đây sẽ càng ngại hơn."

Trưởng thôn thấy hai cô gái nhỏ này kiên quyết thật. Đành phải nói: "Được rồi, không ép các cháu nữa."

Lúc này trên mặt Thẩm Thanh Nguyệt mới có chút ý cười, ở nhà người khác, luôn có cảm giác lo sợ như chim sợ cành cong. Không bằng chuyển thành quan hệ thuê nhà!

Thẩm Thanh Nguyệt và Thẩm Mai đều là những người nhanh nhẹn, sau khi ăn cơm dọn dẹp bàn ăn xong, tiện tay rửa luôn bát. Dọn dẹp lại nhà bếp, nhà bếp lập tức trở nên sạch sẽ vô cùng.

Thím Đại Hoa tuy không phải là người giỏi việc nhà nhưng nhìn thấy ngôi nhà sạch sẽ gọn gàng như mới cũng thích vô cùng.

Về nhà bàn bạc với trưởng thôn: "Thôn mình không phải thiếu người nấu cơm sao? Hay để Thẩm Thanh Nguyệt qua đó, với tay nghề này của cô ấy thì không phải bàn cãi." Nấu ăn cho thôn có thể kiếm được ba mươi đồng một tháng.