Chương 35

Từ Tú Chi thấy ngoài cửa dân có nhiều người dựng tai nghe ngóng, lập tức quay người về phòng.

Chú hai Thẩm Kiến Thành ở bên cạnh nói: "Một nhà không nói hai lời. Phân gia không phải là chuyện nhỏ, có chuyện gì thì về phòng nói."

Thẩm Thanh Nguyệt biết ý đồ của họ nhưng bây giờ cả nửa thôn đều ở bên ngoài, Thẩm Thanh Nguyệt cũng không sợ họ.

Vào trong phòng, ông bà nội, chú hai, thím hai, chú ba, thím ba, cộng thêm chị em Thẩm Thanh Nguyệt nhìn rất đông vui. Thím Đại Hoa muốn vào thì bị chú hai khách sáo mời ra ngoài.

Thẩm Thanh Nguyệt nói: "Chúng tôi muốn phân gia!"

"Nghĩ hay nhỉ." Bà nội nhảy dựng lên phản bác trước.

Thẩm Thanh Nguyệt nói: "Không phân cũng được. Sau này việc nhà tôi và chị tôi sẽ không làm. Đổi phòng lại cho tôi."

Từ Tú Chi nghe cô nói vậy, tức đến nỗi má giật giật: "Việc gì cũng không làm, mày tưởng mày là tiểu thư à, đồ hỗn láo."

Nhị phòng và tam phòng cũng biến sắc.

Đặc biệt là Lưu Ngọc, đã sớm chiếm lấy nhà của chị em bọn họ, bây giờ bắt trả lại còn khó chịu hơn gϊếŧ bà ta.

"Mày nằm mơ đi."

Thẩm Thanh Nguyệt nói: "Còn nữa, sau này nếu còn ai ép tôi lấy chồng. Tôi sẽ tìm cảnh sát, nói rằng có người ở đây buôn bán dân cư. Đến lúc đó tất cả các người đều phải bị bắt vào tù."



Hoàn toàn phá hủy giấc mơ dùng chị em họ để đổi lấy nhà cho đại phòng của họ.

Bà nội Từ Tú Chi nói: "Mày còn muốn kiện tao, tao liền kiện mày tội bất hiếu đây."

Thẩm Thanh Nguyệt nói: "Được thôi. Vậy chúng ta cùng kiện nhau, dù sao chuyện bà xây nhà cùng lời khai của nhà họ Từ, cả thôn đều biết bà muốn dùng tôi để đổi sính lễ, cảnh sát điều tra là biết ngay, không thể chối cãi được."

Thẩm Thanh Nguyệt nghiêm túc nhìn từng người có mặt: "Dù sao tôi cũng đã chết một lần rồi, tôi không sợ gì cả."

Ánh mắt của Thẩm Thanh Nguyệt nghiêm túc lại có chút tàn nhẫn, tuyệt đối không phải là ánh mắt thường ngày của cô.

Những người có mặt đều lớn tuổi hơn Thẩm Thanh Nguyệt nhưng lại bị một nha đầu làm cho sợ đến nỗi không nói nên lời.

Từ xưa, kẻ chân đất không sợ kẻ đi giày.

Mấy người nhà họ Thẩm có mặt đều im lặng. Thẩm Thanh Nguyệt tiếp tục nói: "Còn tiền trợ cấp của cha mẹ tôi, tôi muốn ba trăm."

Từ Tú Chi hét lên: "Ba trăm, sao mày không đi cướp luôn đi."

Thẩm Thanh Nguyệt nói: "Bà đã nói với trưởng thôn là sẽ cho chúng tôi bốn trăm, nếu bà nói là đã tiêu vào chúng tôi, vậy thì chúng ta tính từng khoản một. Dù sao trong thôn chúng ta cũng có nhiều người, sẽ có người giỏi tính toán."

Chú hai họ Thẩm nhìn Thẩm Thanh Nguyệt với vẻ mặt phức tạp, xem ra lần này Thẩm Thanh Nguyệt đã hạ quyết tâm rồi.