“Sơn Hổ." Cố Kim Thủy đang đứng dựa vào tường bên kia lên tiếng ngăn cản Sơn Hổ, anh nhìn trên đường một chút, thấy không có cảnh sát, bấy giờ mới đi tới: "Thả người ra."
"Rầm" một tiếng.
Người đàn ông kia đặt mông xuống, vẻ mặt hệt như mở xưởng nhuộm.
Cố Kim Thủy ngồi xổm, hai tay chống lên đầu gối, nhìn xuống người đàn ông: "Chu Khang Vĩnh đúng không, tôi thấy anh là người có học, anh nên biết thà đắc tội quân tử cũng đừng đắc tội tiểu nhân chứ. Mấy anh em chúng tôi là đám côn đồ, lưu manh, tóm lại, cũng chẳng phải thứ tốt lành gì. Anh báo cảnh sát đưa chúng tôi vào tù, vậy anh cũng phải có bằng chứng, chúng tôi không đánh anh không mắng anh, ngày nào cũng đi theo anh, cảnh sát có thể làm gì được chúng tôi?"
Trên trán Chu Khang Vĩnh toát ra mồ hôi lạnh.
Anh ta thật sự không biết gia đình của đối tượng Trần Thất Văn phức tạp như vậy, môi run rẩy nửa ngày: "Này, cái này tôi cũng có nhược điểm trong tay Trần Thất Văn, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, em gái cậu đừng gả cho anh ta là được."
"Anh còn không chịu thành thật sao!" Sơn Hổ tức giận nắm chặt tay.
"Sơn Hổ, thôi, bỏ qua cho anh ta đi." Trong lòng Cố Kim Thủy đã hiểu, một người không nói có thể là ngoài ý muốn, nhưng mấy người đều không nói, vậy chứng tỏ Trần Thất Văn đã sắp xếp từ trước.
Thả người đi, ba anh em vào khách sạn quốc doanh gọi bánh bao.
Cố Kim Thủy ăn năm cái bánh bao liền đặt đũa xuống, Đậu Tử ngẩng đầu nhìn anh: "Đại ca, chuyện này điều tra tiếp cũng không phải dễ, chúng ta không quen ai ở Vân Nam cả."
"Cậu ăn phần mình đi, trong lòng anh tự có tính toán." Cố Kim Thủy uống một ngụm nước, nghĩ bụng chuyện này vẫn phải xuống tay từ chỗ con gái, xem xem có thể tìm được thêm chút manh mối nào không.
Giữa trưa.
Cố Ngân Tinh vừa tiêm thuốc cho bệnh nhân xong, định đi ăn cơm, mới bước ra đã đυ.ng phải Trần Thất Văn đứng trước cửa phòng làm việc.
Trên tay Trần Thất Văn còn cầm một hộp cơm bằng nhôm bọc vải bông.
“Ngân Tinh."
Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Thất Văn quay đầu, trên mặt là nụ cười tao nhã lịch sự.
“Ngân Tinh, đối tượng của cô lại tới đưa cơm cho cô kìa." Mấy y tá bước ra từ phòng làm việc, trêu chọc nói.
Cố Ngân Tinh miễn cưỡng mỉm cười, sau đó trừng mắt nhìn Trần Thất Văn: "Ra ngoài nói chuyện."
Người trong bệnh viện toàn là người quen, cô ấy cũng không muốn để người khác xem như trò cười.
Bước ra khỏi bệnh viện Hữu Nghị, đoạn đường gần đó liền vắng vẻ hơn nhiều.
Cố Ngân Tinh đút tay vào trong túi: "Anh còn tới tìm tôi làm gì, không phải chúng ta đã chia tay rồi sao?"
"Chia tay cái gì mà chia tay." Trần Thất Văn sốt ruột, anh ta nắm lấy tay Cố Ngân Tinh: "Ngân Tinh, là mẹ anh hôm qua không đúng, anh thật sự không biết chuyện sính lễ, anh thay mẹ xin lỗi em..."
"Buông tay ra!" Cố Ngân Tinh trừng mắt nhìn Trần Thất Văn: "Anh có buông ra không?"
"Anh không buông!" Trần Thất Văn thấy thái độ lạnh lùng của Ngân Tinh, trong lòng hoảng hốt, anh ta thực sự có vài phần yêu thích với Cố Ngân Tinh: “Ngân Tinh, sao em lại tàn nhẫn như vậy, chỉ vì chuyện hôm qua, em liền từ bỏ tình cảm của chúng ta sao?”
Anh ta không nhắc đến chuyện này thì còn tốt, vừa nhắc đến chuyện này, Cố Ngân Tinh liền tức đến hận không thể cầm gạch đập vào đầu anh ta.