Chương 8

Hà Xuân Liên liếc cô ta một cái, quàng khăn lên cổ: "Ồ, tin tức của cháu cũng nhanh nhạy thật đấy, chẳng qua, Tống Mỹ à, cháu cũng đừng suốt ngày quan tâm đến chuyện Ngân Tinh nhà chúng tôi nữa, lo chuyện của mình đi, tôi nghe thím Tôn nói, cháu xem mắt bảy tám người đến giờ mà vẫn chưa thành công, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

Hà Xuân Liên nhìn về phía Hoàng Hỉ Vinh, mỉm cười: "Con gái chị ngại ngùng rồi sao, không phải tôi nói chứ, Hỉ Vinh này, chị cũng nên khuyên con gái mình nhiều hơn đi, ai cũng muốn tìm một đối tượng tốt, nhưng cũng phải xem bản thân có năng lực đó hay không. Lời của bác gái tuy không dễ nghe, nhưng lại là lời thật lòng!"

Tống Mỹ ở trong phòng tức giận đến mức muốn chửi bậy, nếu không phải chị dâu Lâm Liên Hoa kéo lại, cô ta đã sớm xông ra ngoài cãi nhau với Hà Xuân Liên.

Lâm Liên Hoa hất cằm ra ngoài, bĩu môi: "Cô tức giận cái gì chứ, nhà bọn họ có đối tượng tốt gì sao? Cô cứ đợi xem trò vui của nhà bọn họ, đến lúc đó có gì mà không xả ra được."

Lời này dập tắt cơn giận của Tống Mỹ.

Tống Mỹ nghiến răng nghiến lợi: "Để con hồ ly tinh kia đắc ý thêm vài ngày vậy!”

...

Tối nay Lương Dĩnh phải làm ca đêm, bởi vậy ban ngày rảnh rỗi liền ở nhà chăm con.

Cô ấy thấy con gái ngủ rồi, nói với Cố Kim Thủy: "Anh ra ngoài hỏi thăm, đừng để lộ chuyện này, kẻo bên kia lại biết trước."

"Anh biết rồi."

Cố Kim Thủy mặc áo bông vào, vóc dáng anh cao, người khác mặc chiếc áo bông này lên người thế nào cũng có vẻ rụt đầu rụt cổ, anh thì khác, ngực ưỡn đầu ngẩng cao, sống lưng thẳng tắp, tuy mặt mày có hơi lưu manh, nhưng nhìn vào lại rất có tinh thần.

Cố Kim Thủy vừa ra khỏi cửa, mấy tên đàn em trong hẻm nhỏ liền chạy tới.

Tên lùn nhất nịnh nọt nói: "Anh Kim Thủy, hôm nay chúng ta đi đâu kiếm tiền đây?"

"Hôm nay không đi kiếm tiền, tôi có chút việc, Sơn Hổ với Đậu Tử theo tôi, cậu chạy ra ngoài thành tiếp ứng một chuyến, một nửa là của cậu." Cố Kim Thủy móc ra một bao Đại Tiền Môn từ trong túi, bản thân rút hai điếu, còn lại đều ném cho tên lùn.

Tên lùn Diệu Tổ nhận lấy, trên mặt lập tức mỉm cười toe toét: "Cảm ơn anh Kim Thủy, anh Kim Thủy, anh với nhóm anh Hổ đi làm chuyện gì vậy, có muốn tìm người giúp không?"

Sơn Hổ người cũng như tên, vừa cao to vừa vạm vỡ, trừng mắt hổ: "Mày hỏi nhiều như vậy làm gì, đại ca nói làm sao thì mày cứ làm như thế là được."

Trên mặt Tôn Diệu Tổ thoáng qua chút xấu hổ, Cố Kim Thủy nói: "Không phải chuyện gì lớn, cậu có lòng rồi, thời gian không còn sớm, cậu mau đi đi, đi đi về về cũng mất mấy tiền đồng hồ.”

Lúc này Tôn Diệu Tổ mới vội vàng rời đi.

Cậu ta đi rồi, Cố Kim Thủy đưa điếu thuốc cho hai người Sơn Hổ: "Hôm nay chúng ta không làm ăn, đi hỏi thăm chút chuyện thôi."

Sơn Hổ và Đậu Tử đều không nói gì.

Người cùng đội sản xuất với Trần Thất Văn không ít, trước đây Cố Kim Thủy từng tìm người hỏi thăm, biết được vài người cùng đội sản xuất với Trần Thất Văn ở Vân Nam.

Mấy thanh niên tri thức kia đều ở bên Đông Đan, ba người cùng ngồi xe buýt đến đó.

Tìm mấy người hỏi thăm, nhưng hỏi ai thì hoặc là giống người câm, hoặc là cứ ấp a ấp úng.

Sơn Hổ xách cổ một người đàn ông gầy gò lên, người đàn ông kia tái mặt, nhưng vẫn cứng đầu: "Tôi thật sự không biết gì cả, cậu, mấy cậu có giỏi thì đánh chết tôi đi, nếu không quay đầu tôi báo cảnh sát, mấy cậu đều phải vào tù!"

“Tôi thấy anh muốn chết thì phải!” Sơn Hổ tức đến mặt mày đỏ bừng, nắm đấm to như cái niêu đất nhìn như sắp đấm xuống.

Người đàn ông kia sợ hãi nhắm mắt lại.