Nhà họ Trần.
Nhà họ Trần sống trong một căn nhà nhỏ riêng biệt nhưng không lớn lắm, mấy năm trước chỗ này là một mảnh đất hoang, cha Trần mẹ Trần nhân lúc những năm loạn lạc, xây một căn nhà ở chỗ này, tuy chỉ có ba gian phòng, nhưng cha Trần mẹ Trần vẫn luôn vì vậy mà vô cùng tự hào.
"Mẹ, mẹ không thể nói chuyện sính lễ tử tế sao?" Chưa ăn no lại phải hứng một bụng gió lạnh, sau khi về nhà sắc mặt Trần Thất Văn không tốt, em trai Trần Thất Vũ thấy thế liền lên giường ngủ sớm.
Mẹ Trần có hơi không nhịn được: "Nói chuyện tử tế, nói chuyện tử tế kiểu gì, điều kiện nhà chúng ta tốt hơn nhà bọn họ nhiều như vậy, nhà bọn họ còn không biết xấu hổ đòi sính lễ, mẹ còn chưa hỏi bọn họ cho bao nhiêu của hồi môn đâu đấy!"
Cha Trần gõ điếu thuốc lên bàn trên giường đất, nhét thuốc lá sợi mới vào: “Được rồi, đừng nói nữa, chuyện sính lễ thì cho một chút đi, anh trai bà còn đang đợi chúng ta trả tiền đấy, mấy trăm đồng, không bán công việc thì làm sao trả được!”
Nói đến chuyện này, mẹ Trần lại tức giận, bà ta không nỡ mắng con trai mình, bởi vậy chỉ có thể mắng người phụ nữ và đứa con trai mà Trần Thất Văn đã bỏ rơi ở quê: “Đều tại con tiện nhân kia tham lam, vậy mà dám đòi chúng ta năm trăm đồng, Thất Văn nhà chúng ta còn chưa đăng ký kết hôn với cô ta đâu!”
Trần Thất Văn không kiên nhẫn cởi giày: "Mẹ, tiền cũng đã đưa rồi, dù sao nếu không đưa, Lâm Phượng Tiên cũng thực sự có thể làm được chuyện lên Bắc Kinh tìm con đấy."
"Vậy, vậy phải đưa sính lễ thật sao?" Mẹ Trần mấp máy môi, trên mặt đầy vẻ không cam lòng, suy cho cùng, bà ta cũng không muốn đưa tiền, vì đưa cho mẹ con Lâm Phượng Tiên năm trăm đồng, nhà họ Trần đã rỗng túi từ lâu, còn mượn cậu của Trần Thất Văn ba trăm tám mươi đồng.
“Nhà ai gả con gái mà chẳng phải đưa sính lễ, huống chi Ngân Tinh còn có công việc, sau khi cô ấy vào cửa bán công việc, chúng ta liền trả hết nợ. Mẹ đi mượn cậu thêm một chút đi, đợi ngày mai con đi nói chuyện tử tế với Ngân Tinh." Trần Thất Văn khuyên nhủ: "Chọn một ngày lành, nhanh chóng định ra hôn sự, nếu không cuối năm cậu tới cửa đòi nợ, nhà chúng ta lấy gì trả đây. "
"Vậy được rồi." Mẹ Trần miễn cưỡng đồng ý, nghĩ đến chuyện phải cho sính lễ, vẫn cảm thấy xót ruột.
Hôm sau.
Trời còn chưa sáng, trên đường đã vang lên tiếng chuông xe đạp leng keng, trong khu tập thể có nhiều gia đình đã thức dậy, tiếng nhóm lửa, tiếng trẻ con nỉ non khóc, còn có tiếng cãi nhau của mẹ chồng nàng dâu.
Hà Xuân Liên vẫn chưa về hưu, bà làm giáo viên ở trường hí kịch, công việc không nhiều lắm, bởi vậy sáng sớm cũng đã dậy.
Hôm nay Cố Ngân Tinh đi làm sớm, dậy còn sớm hơn, vợ chồng Cố Kim Thủy cũng dậy sớm, Cố Ưu Tư đang uống sữa, cô uống sữa bột, sữa bột thời này được đóng từng gói một, không khác bột sữa đậu nành bao nhiêu, uống vào vô cùng ngọt ngào.
Cố Ưu Tư đang uống ngon lành, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng bà nội.
Hoàng Hỉ Vinh đánh giá dáng vẻ Hà Xuân Liên từ trên xuống dưới: "Xuân Liên này, nghe nói Ngân Tinh nhà chị đính hôn, sao hôm qua nhà trai lại rời đi nhanh vậy, có phải là cãi nhau rồi không?"
Nhà họ Cố ở đằng sau nhà chính, gian nhà phía đông là nhà họ Tống ở, ngày thường hai nhà vốn đã không ưa nhau.
Nghe thấy lời này, con gái Hoàng Hỉ Vinh, Tống Mỹ thò đầu ra khỏi phòng: "Bác gái, có chuyện gì không thể nói chuyện từ từ sao, cháu nghe nói đối tượng Ngân Tinh điều kiện rất tốt."
Hàng xóm xung quanh đều âm thầm vểnh tai lên nghe, hôm qua nhà họ Trần vội vàng rời đi, không phải mọi người không nhìn thấy, nhưng chẳng phải nghĩ tính tình Hà Xuân Liên trước giờ nóng nảy, không dễ chọc, vậy nên không ai dám mở miệng sao?