Vừa rồi Hà Xuân Liên nổi giận hiển nhiên không phải là nhất thời nóng nảy, bà là một góa phụ nuôi lớn hai đứa con, nếu không có chút tâm kế, đã bị người ăn tươi nuốt sống từ lâu.
"Mẹ, mấy hộp bánh ngọt nhà họ Trần mang đến mẹ thấy nên xử lý thế nào đây?" Lương Dĩnh nhìn bốn hộp bánh ngọt được đóng gói bằng dây cỏ, hỏi.
“Còn xử lý thế nào nữa, vứt đi, đồ nhà bọn họ vừa thấy đã ghê tởm." Cố Kim Thủy nhăn mặt nói.
Hà Xuân Liên trừng mắt liếc con trai một cái: "Tiền của anh nhiều quá đốt không hết đúng không, vì muốn tiếp đãi bọn họ, nhà chúng ta đã mua nhiều đồ ăn như vậy, không ăn mấy cái bánh ngọt này thì mang đi biếu người khác vẫn được, Lương Dĩnh, con xem xem bên trong là bánh ngọt gì đi."
Lương Dĩnh đáp một tiếng, đi qua mở ra xem, không nói gì, bỏ lên bàn.
Cố Ngân Tinh tiến lên xem, suýt nữa đã tức chết, bốn hộp bánh ngọt này chỉ có chút bánh đậu xanh, bánh phục linh, có một hộp bánh rõ ràng đã bị ăn mất một nửa.
Nếu mấy cái bánh ngọt này chỉ là quà biếu bình thường thì còn tạm được, nhưng hôm nay là đến bàn chuyện hôn sự giữa hai nhà, như vậy lại thành ra vô cùng sơ sài.
“Đây rõ ràng là không coi nhà chúng ta ra gì!”
Cố Kim Thủy nắm chặt tay: "Nhà họ Trần kia thật sự coi mình là miếng bánh thơm ngon à."
"Ngày mai anh đi tìm người hỏi thăm xem rốt cuộc nhà bọn họ có chuyện gì đi." Hà Xuân Liên im lặng một lúc, bà không phải không biết nhà họ Trần có hơi kiêu ngạo, chẳng qua bà nghĩ dù sao điều kiện Trần Thất Văn cũng tốt như vậy, kiêu ngạo một chút cũng là bình thường, nhưng hiện tại nhà họ Trần vô liêm sỉ như vậy, lại âm thầm tính kế con gái bà, Hà Xuân Liên có thể nhịn được cơn tức này mới là lạ.
Cố Kim Thủy gật đầu, cũng hiểu ý mẹ mình.
Hôn sự của em gái anh và Trần Thất Văn vốn đã sắp thành, nếu bây giờ huỷ bỏ, không ít người sẽ nói ra nói vào, danh dự con gái vốn dĩ đã quan trọng, huống hồ em gái anh còn là bị người ta tính kế, chỉ có tìm được bằng chứng nhà họ Trần cố ý lừa hôn, em gái anh mới có thể trong sạch từ hôn, đồng thời lấy lại công bằng.
Ban đêm.
Trên giường đất ở căn phòng phía đông, Cố Ưu Tư nằm trong chăn, ngủ rất ngon lành.
Lương Dĩnh cởi giày lên giường, thấy Cố Kim Thủy vẫn đang nhìn chằm chằm con gái nhỏ, đẩy anh một cái: "Nhìn gì thế."
"Nhìn con gái bé nhỏ của chúng ta." Cố Kim Thủy khoác áo bông, ngồi dậy: "Em nói xem, những lời chúng ta nghe thấy hôm nay nghĩa là sao nhỉ?"
Lương Dĩnh đang cởi dây buộc tóc, nghe vậy liền dừng động tác trên tay lại, cô ấy quay đầu nhìn Cố Kim Thủy: "Em còn tưởng anh sẽ không hỏi chứ."
"Sao có thể không hỏi được chứ, không phải anh đây ngại mở miệng sao?" Cố Kim Thủy thấy vợ mình môi hồng răng trắng dưới ánh đèn, nhịn không được lại gần: "Vợ à, em nói xem đây có phải là ba chúng ta báo mộng không?"
Lương Dĩnh trừng mắt nhìn anh một cái, xoa da gà trên mu bàn tay: "Đêm hôm khuya khoắt anh đừng nói mấy lời này có được không, rất đáng sợ đấy."
"Đáng sợ cái gì, theo anh đây rõ ràng là chuyện tốt, nếu chúng ta không nghe được những lời đó, có khi em gái anh đã bị người ta lừa rồi." Nói đến chuyện này, Cố Kim Thủy còn có chút nghiến răng nghiến lợi: "Cố Kim Thủy anh ngày nào cũng ra ngoài, có gì mà chưa từng thấy qua, không ngờ lại có ngày bị chim sẻ ở quê mổ trúng mắt."
"Được rồi, anh đừng tự trách mình chuyện này nữa, Vân Nam xa như vậy, nhà họ Trần lại không thân thiết với chúng ta, làm sao anh biết trước được.” Lương Dĩnh vỗ vai Cố Kim Thủy, biết người này trọng tình nghĩa, tuy rằng ngày thường hay chê bai Cố Ngân Tinh, nhưng nếu ai dám bắt nạt Cố Ngân Tinh, vậy thì đừng hòng sống yên ổn.
“Ngày mai anh sẽ đi tìm người hỏi thăm một chút."
Cố Kim Thủy cắn răng nói.