Chương 50

Người kia hất cằm về phía Tống Kiến Thiết: "Cái tên đeo kính kia kìa, thấy chưa, thật là chịu chi mà, chỉ vì một món đồ nhỏ xíu mà bỏ ra những hai tháng lương, đúng là tiền nhiều tiêu không hết."

Lời nói này vô cùng chua chát.

Chẳng qua quả thực cũng có lý, thời buổi này, phần lớn những người có thể đi dạo Phan Gia Viên đều có chút của ăn của để, nhưng đại đa số mọi người vẫn không nỡ bỏ ra hơn bảy mươi đồng chỉ để mua một chiếc bình hít nhỏ xíu, nếu là mua tranh chữ của danh tác thì còn được, chẳng qua chất liệu của cái bình hít kia tốt hơn một chút, nhưng cũng không đáng giá hơn bảy mươi đồng!

Đầu óc Lương Nhân Nghĩa ong một tiếng, trong đầu dường như có tiếng trống đánh bên tai.

Người khác không biết tại sao Tống Kiến Thiết lại có nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ anh ta không biết sao.

Rõ ràng là Tống Kiến Thiết đang dùng tiền của anh ta!

Nghĩ đến đêm đó Tống Kiến Thiết tự trộm đồ còn chạy mất, ngược lại khiến anh ta bị người ta đuổi bắt cả đêm, Lương Nhân Nghĩa liền nghiến răng ken két, bây giờ nhìn Tống Kiến Thiết tiêu tiền như rác, hai mắt anh ta lại đỏ ngầu.

Tống Kiến Thiết đắc ý nhìn Cố Kim Thủy: "Sao hả, trên người anh có còn tiền không? Có thể bỏ ra số tiền nhiều hơn tôi bỏ không?"

Ngoài mặt Cố Kim Thủy nghiến răng, trong lòng lại vui đến nở hoa.

Anh sờ túi quần, móc thêm một tờ Đại đoàn kết: "Ai nói tôi hết tiền hả, đây không phải là tiền sao, tám mươi lăm, cái này là của tôi!"

Tống Kiến Thiết khịt mũi coi thường: "Tám mươi lăm à, anh đắc ý cái gì thế, tôi trả một trăm, chiếc bình hít này là của tôi!"

"Được, được..."

Gã to con cười đến nỗi răng nhú ra ngoài, gã xoa hai tay, hai mắt sáng rực, sau đó nói với Cố Kim Thủy: "Anh bạn này, nếu anh không bỏ ra được số tiền cao hơn, vậy món đồ này sẽ là của đối phương."

Cố Kim Thủy lộ ra vẻ khó xử.

Tống Kiến Thiết thấy vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết, cuối cùng hắn ta cũng đè đầu Cố Kim Thủy được một lần: "Không có tiền thì đi đi, đừng ở đây làm vướng chân vướng tay tôi nữa."

"Cậu ấy không có tiền, tôi có!"

Lương Nhân Nghĩa lập tức xông ra, trên mặt lộ ra vẻ chế nhạo, nói với Cố Kim Thủy: "Em rể, cậu còn thiếu bao nhiêu, anh có một trăm đồng, đưa hết cho cậu đấy."

Cố Kim Thủy thấy Lương Nhân Nghĩa xuất hiện, cảm thấy hơi kinh ngạc, nghe thấy Lương Nhân Nghĩa nói thế, khuôn mặt lập tức xuất hiện vẻ vui mừng, anh tiến lên nắm lấy tay Lương Nhân Nghĩa: "Vẫn là anh vợ tốt nhất, có câu nói này của anh, tôi bỏ thêm một trăm đồng!"

"Trời ạ..."

"Mẹ kiếp, một món đồ nhỏ thế này mà đáng giá như thế sao?"

"Hai người này là ai vậy, sao lại tiêu tiền như rác thế?"

Lúc này Tống Kiến Thiết tức đến đỏ mắt.

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Cố Kim Thủy, anh nhất định phải đối đầu với tôi sao?"

"Hả?" Cố Kim Thủy giả ngu: "Tôi không hiểu mấy lời này của anh, chẳng phải lúc nãy anh nói không có tiền thì đi ra chỗ khác sao? Sao bây giờ anh lại không đi đi? Chiếc bình hít này không có duyên với anh, Tống Kiến Thiết, anh nhận thua rồi mau cút đi."

Nếu lúc nãy Tống Kiến Thiết còn có thể lựa chọn từ bỏ, thì bây giờ có nhiều người vây xem như vậy, Cố Kim Thủy lại chế nhạo hắn ta, Tống Kiến Thiết có thể từ bỏ được mới là lạ.

Mặt mày hắn ta căng thẳng, răng nghiến ken két, hạ quyết tâm: "Tôi trả hai trăm năm mươi!"

"Hai trăm năm mươi?!"

Gã to con trố mắt, lập tức nói: "Được, chiếc bình hít này bán cho anh!"

Gã nhìn Cố Kim Thủy: "Anh bạn, chắc anh không trả giá được cao hơn nữa đâu nhỉ?"

Cố Kim Thủy lộ ra vẻ mặt âm tình bất định, anh đen mặt, ném bình hít xuống, hai tay đút vào trong tay áo, xoay người bỏ đi.

Tống Kiến Thiết lập tức thấy hả giận.

Hắn ta cực kỳ vui vẻ, vội vàng cầm lấy chiếc bình hít nhét vào túi quần.

Gã to con vội vàng kéo tay hắn ta lại: "Từ từ, từ từ, anh đưa tiền cho tôi trước đã."

Sắc mặt Tống Kiến Thiết thay đổi: "Tôi không mang theo bên người nhiều tiền như vậy."

"Vậy tôi về nhà lấy với anh!" Gã to con quyết đoán, thu dọn toàn bộ đồ đạc trên đất, nhét vào chiếc giỏ sau lưng, trực tiếp về nhà lấy tiền với Tống Kiến Thiết.

Lương Nhân Nghĩa vẫn còn đang tức giận, vừa đi vừa cằn nhằn Cố Kim Thủy: "Em rể, sao cậu không biết cố gắng vậy chứ? Chẳng lẽ nhà cậu không bỏ ra thêm được năm mươi đồng sao?"

Cố Kim Thủy chẳng thèm để ý đến anh ta, liếc mắt nhìn anh ta một cái, bước lên xe buýt: "Tôi thấy anh nói chuyện nghe hay nhỉ, năm mươi đồng có thể mua được bao nhiêu cân thịt heo rồi, nếu anh muốn thứ đó, vậy anh về nhà tìm người kia đi."