Hoàng Hỉ Vinh luyến tiếc vuốt ve ngón tay, lòng đau đến mức muốn nhỏ máu.
Nhưng không chịu nổi sự kiên quyết của Tống Kiến Thiết, chiếc nhẫn bà ta đeo chưa đầy nửa ngày đã bị cất đi.
Tuy nhiên, tối nay nhà họ Tống cũng có thêm một món thịt ba chỉ kho tàu.
Nhìn thấy thịt, sắc mặt Hoàng Hỉ Vinh mới tốt hơn một chút.
Chẳng qua khi thấy Tống Kiến Thiết gắp cho Tống Triều Hoa một miếng thịt, bà ta liền không vui: "Con bé thì cần gì ăn thịt chứ."
"Mẹ, lần này phát tài cũng có công của Tiểu Hoa mà."
Tống Kiến Thiết vỗ đầu Tống Triều Hoa: "Tiểu Hoa, nếu sau này còn có cơ hội phát tài nào khác nữa, con nhất định phải nói cho ba biết."
Tống Triều Hoa cảm động vô cùng, gật đầu lia lịa.
Hoàng Hỉ Vinh bĩu môi, nhưng nể mặt tiền bạc, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Vợ chồng Tống Kiến Thiết xem như cũng phản ứng nhanh chóng, nhưng chuyện nhà họ Tống phát tài vẫn bị truyền ra ngoài, đặc biệt là Lương Nhân Nghĩa luôn chú ý đến nhà bọn họ cũng biết được chuyện này.
Hôm sau, lúc Cố Kim Thủy ra ngoài vừa hay gặp được Tống Kiến Thiết cũng đi ra.
"Kim Thủy, anh đi ra ngoài à." Có lẽ là do chột dạ, nụ cười của Tống Kiến Thiết có hơi gượng gạo.
Cố Kim Thủy hững hờ ừ một tiếng, nhấc chân đi ra ngoài.
"Làm người kiểu gì thế, Kiến Thiết đừng chấp nhặt với cậu ta."
Bà Triệu ở sân trước tươi cười rạng rỡ: "Kiến Thiết, hôm nay cậu không đi làm, lại định đi mua đồ cổ à?"
"Không có, chuyện đồ cổ gì đó đều do mẹ tôi nói bừa thôi."
Tống Kiến Thiết liên tục xua tay, thấy Cố Kim Thủy đã đi xa, hắn ta không rảnh để ý đến bà Triệu, vội vàng đuổi theo.
Cả ngày Cố Kim Thủy chẳng mua gì, lúc ở Phan Gia Viên cũng chỉ nhìn thôi chứ không ra tay, đợi khi trời vừa tối anh liền đến nhà hàng quốc doanh mua một hộp sủi cảo mang về nhà.
"Sao lại mua sủi cảo rồi?"
Hà Xuân Liên mở hộp cơm bằng nhôm ra, nhìn thấy bên trong có sủi cảo, nhíu mày.
Cố Kim Thủy cười hề hề, nói: "Mẹ, không phải con nghĩ mẹ thích ăn sủi cảo nhân bắp cải sao? Vậy nên mới đặc biệt mua cho mẹ đấy."
Hà Xuân Liên liếc anh một cái: "Đồ tốt ai mà chẳng thích, hôm nay thế nào rồi?"
Lương Oánh đang cho con ăn cháo, nghe vậy cũng nhìn sang Cố Kim Thủy.
Cố Kim Thủy sờ mũi, cằm hất về hướng gian nhà phía Đông: "Cái tên Tống Kiến Thiết này thật sự bám theo con, con dẫn hắn ta đi lòng vòng cả ngày, nhưng chẳng mua gì cả."
Lương Oánh nhíu mày nói: "Nói như vậy, món đồ trước đây anh nhắm trúng cũng bị hắn ta mua mất rồi à."
"Tám chín phần mười là vậy." Cố Kim Thủy dùng đũa gắp một chiếc sủi cảo rồi đút cho vợ: "Sau đó con bảo Đậu Tử đi hỏi những người bán hàng xem có phải là hắn ta không, kết quả ai cũng nói nhìn quen mặt."
"Đúng là kỳ lạ thật."
Hà Xuân Liên đang thu dọn bát đũa, khuôn mặt cũng đầy vẻ khó hiểu: "Chuyện anh học phân biệt đồ cổ với sư phụ, ngoài nhà này ra cũng chẳng có ai biết, sao hắn ta lại biết anh sẽ chọn đồ cổ, còn mua hết những thứ anh nhắm trúng chứ."
Cố Kim Thủy cũng đang buồn bực vì chuyện này.
Tuy rằng việc tìm ra người hớt tay trên của mình là chuyện tốt, nhưng những vấn đề như làm cách nào Tống Kiến Thiết biết anh sẽ chọn đồ cổ, còn trùng hợp cướp đi những món đồ tốt mà anh nhắm trúng, Cố Kim Thủy vẫn chưa hiểu rõ.
"Được rồi, kệ chuyện đó đi, bây giờ mua bán đồ cổ cũng chẳng phạm pháp mà." Cố Kim Thủy nhếch môi, véo vào má con gái, lại bị Cố Ưu Tư giơ tay đánh một cái, Cố Kim Thủy cũng không tức giận mà cười hề hề nói: "Ba phải dạy cho hắn ta một bài học trước, để hắn ta biết, chiếm tiện nghi của ba không phải là chuyện dễ dàng!"
Từ khi ra ngoài xã hội lăn lộn đến nay, anh chưa từng chịu thiệt lớn như vậy!
Từ xưa đến nay chỉ có anh cướp đồ của người khác, chứ chưa từng có người dám cướp đồ của anh.
Tống Kiến Thiết âm thầm tính toán khiến Cố Kim Thủy cảm thấy ghê tởm vô cùng.
Cố Ưu Tư nghe thấy lời tuyên bố đầy bá khí của Cố Kim Thuỷ, trong lòng vừa vui vẻ vừa lo lắng.
Trước giờ vận khí của tên Tống Kiến Thiết này đều rất tốt, không bao lâu nữa còn cứu được cháu trai của một Hoa kiều, có được một chỗ dựa cực kỳ lợi hại.
Cố Kim Thuỷ đối đầu với hắn ta, thật sự sẽ không sao chứ?
Hoa Kiều? Chỗ dựa?
Cố Kim Thủy nhíu mày, véo vào má con gái: "Con còn nhỏ mà đã cau mày nhăn mặt rồi, con nít thì lo lắng gì chứ, ba con chẳng sợ cái gì cả!"