Cố Kim Thủy chậm rãi xoay chiếc nhẫn, nói: "Trên chiếc ban chỉ ngọc bích này có khắc bốn chữ Vạn Thọ Vô Cương, chạm khắc núi sông Trung Nguyên, có thể xứng với chiếc nhẫn này, e rằng thời Càn Long cũng chỉ có một mình Càn Long."
"Nói như vậy, đây là do Càn Long ngự chế, vậy tôi nhìn nhầm rồi." Trần Đẳng Hưng tấm tắc: "Nếu thật sự là nhẫn do Càn Long sử dụng, thứ này không hề rẻ đâu."
Cố Kim Thủy cười hì hì, chắp tay nói: "Thầy Trần, thầy đừng trêu tôi, đây đâu phải là chiếc ban chỉ do Càn Long sử dụng, không nói cái khác, chỉ riêng chất ngọc này, Càn Long tuyệt đối cũng sẽ không coi trọng, huống hồ kiểu dáng của chiếc ban chỉ này cũng không đúng, tay nghề càng không giống như của Như Ý Quán trong cung, tôi đoán, chắc là do đại thần phía dưới dâng lên cho Càn Long, còn chuyện Càn Long có sử dụng hay không thì không thể nói được, dù sao thứ này cũng coi như là đã được dát một lớp vàng trong chốn phú quý rồi."
Những thứ như ngọc, giá trị có giống nhau hay không, không thể chỉ xem mỗi chất lượng, mà còn phải nhìn đến lai lịch.
Cổ ngọc cùng một loại chất lượng, ngọc mà người nổi tiếng từng chơi qua, và ngọc trong tay người bình thường, giá trị sẽ khác nhau.
Nếu gặp phải người chuyên sưu tầm những thứ này, giá trị tăng gấp bốn năm lần cũng không có gì lạ.
Trần Đẳng Hưng âm thầm gật đầu trong lòng, trên mặt không để lộ cảm xúc.
"Vậy theo ý anh, anh muốn thêm bao nhiêu?"
Cố Kim Thủy không nói gì, nắm lấy tay Trần Đẳng Hưng ra hiệu trong tay áo, Trần Đẳng Hưng gật đầu, thằng nhóc này cũng không tham lam, có chừng mực.
Ông nói: "Cứ theo giá này đi, anh ngồi đây, tôi vào trong một lát."
Nội tâm Cố Kim Thủy mừng rỡ, nhưng vẫn cố gắng kìm nén.
Hôm nay coi như anh kiếm được một khoản.
Trần Đẳng Hưng vào trong một lát rồi đi ra, trên tay cầm một bọc vải, đếm hai mươi tờ mười đồng từ trong bọc đưa cho Cố Kim Thủy, ngoài ra còn có bảy tám phiếu lương thực.
Trần Đẳng Hưng cất chiếc ban chỉ đi, miệng cảm thán: "Mắt nhìn của anh cũng không tệ, đồ tốt như vậy cũng để anh nhặt được."
"Đều là nhờ sư phụ dạy dỗ tốt, lại may mắn nhờ gặp được thầy, hôm nay cũng gặp được một chút vận may nhỏ."
Cố Kim Thủy ân cần cầm ấm nước rót cho Trần Đẳng Hưng một ly nước.
Trần Đẳng Hưng cười ha hả, nói: "Anh đúng là biết nói chuyện, điểm này không giống sư phụ anh."
Cố Kim Thủy chỉ cười, không tiếp lời.
Trần Đẳng Hưng nhìn thấy, lại cười nói: "Nếu sau này anh còn có đồ muốn bán thì cứ mang đến chỗ tôi, đặc biệt là những thứ như ngọc, chất lượng chiếc ban chỉ vừa rồi của anh còn hơi kém, nếu là bạch ngọc hoặc là ngọc phỉ thúy, vậy ít nhất cũng có thể tăng gấp ba lần."
"Vậy nếu là ngọc Huyết Thấm thì sao?"
Cố Kim Thủy giật mình, buột miệng hỏi.
Trần Đẳng Hưng sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ phấn khích: "Anh có hàng tốt như ngọc Huyết Thấm sao?"
Cố Kim Thủy cười không nói, chỉ lái sang chuyện khác: "Thầy Trần, hiện tại giá của ngọc Huyết Thấm thế nào?"
Đúng là như cá chạch, trơn tuột không nắm được.
Tuy nội tâm Trần Đẳng Hưng nóng lòng muốn biết rốt cuộc Cố Kim Thủy có ngọc Huyết Thấm hay không, nhưng ông cũng biết chừng mực, không hỏi tiếp, chỉ sờ râu, cảm thán: "Ngọc Huyết Thấm thì càng không giống vậy, không nói đến cái khác, chỉ cần nó to cỡ một ngón tay cái, thì ít nhất cũng đáng giá cả một căn nhà rồi."
Một căn nhà?!
Đầu óc Cố Kim Thủy ong lên.
Trần Đẳng Hưng cảm thán: "Không sai, lần gần nhất có người bán ngọc Huyết Thấm là vào thời dân quốc, anh có biết người đó bán được giá bao nhiêu không?"
"Bao nhiêu?" Rốt cuộc Cố Kim Thủy cũng không nhịn được tò mò.
Trần Đẳng Hưng giơ sáu ngón tay.
"Sáu trăm đồng bạc?" Cố Kim Thủy thử hỏi.
Trần Đẳng Hưng hừ một tiếng: "Sáu trăm đồng bạc, mơ đẹp thật đấy, sáu nghìn đô la Mỹ, bị một tên Tây dương mua được, sau đó bán ra nước ngoài. Tôi đoán tên Tây dương đó bán lại, ít nhất cũng kiếm được gấp đôi."
Tim Cố Kim Thủy đập thình thịch.
Bây giờ anh xem như đã hiểu câu "lúc nghèo lúc giàu" mà sư phụ nói là có ý gì.
Trước đây anh đã cảm thấy mình kiếm được không ít tiền, nhưng so với những người này, thì vẫn quá nhỏ bé.
Có lẽ là bị lời nói của Trần Đẳng Hưng tác động, cầm hai trăm đồng đó về, Cố Kim Thủy ngược lại không còn hưng phấn như trước.
Anh rời khỏi con hẻm nhà Trần Đẳng Hưng, lại đi dạo Phan Gia Viên một vòng, nhưng vẫn không tìm thấy loại hàng tốt nào giống như ngọc Huyết Thấm.