Chương 44

Cố Kim Thủy nhìn lướt qua.

Ngọc thì có mấy miếng, cũng là hàng thật, chỉ là niên đại gần quá, chất lượng lại kém, nếu không cũng sẽ không được bày trên sạp hàng.

Anh càng xem càng cảm thấy tiếc nuối, miếng ngọc ve sầu vừa rồi cũng là một món hàng tốt hiếm gặp, cứ thế bỏ lỡ, đúng là đáng tiếc.

"Ông chủ, nhà ông có còn món nào tốt không?" Cố Kim Thủy hạ giọng hỏi.

Sắc mặt ông chủ hơi thay đổi: "Đồ tốt gì chứ, chỉ có mấy thứ này thôi. Anh muốn mua thì mua, không mua thì thôi."

Nói xong, ông chủ có chút lo lắng nhìn Cố Kim Thủy, như thể nghi ngờ anh đến để dò la tin tức.

Cố Kim Thủy cũng biết những người như này rất cảnh giác, anh cũng đoán được phần nào lai lịch của ông chủ, nhìn lớp gỉ sét trên mấy miếng ngọc bày ngoài sạp liền biết phần lớn những thứ này đều được đào từ dưới đất lên, hoặc là bị trộm từ mộ ra, hoặc là được thu mua ở nông thôn.

Nói tóm lại, lai lịch cũng không được sạch sẽ cho lắm.

Thấy ông chủ không để ý đến mình, Cố Kim Thủy liền rời đi, chẳng qua trong lòng lúc nào cũng không nhịn được mà nhớ đến miếng ngọc ve sầu kia, nghĩ xem rốt cuộc là ai đã mua, ai lại có mắt nhìn như vậy, có thể tìm ra miếng ngọc Huyết Thấm mà anh cũng coi trọng từ trong đống đồ đó.

Nghĩ đến chuyện này, Cố Kim Thủy đi đến sạp tượng trúc.

Nhưng vừa hỏi, tượng trúc cũng bị bán đi rồi.

Hỏi thêm một chút, cũng là mới bị người ta mua mất.

Cố Kim Thủy lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.

Anh lại hỏi thêm mấy món đồ khác mà mình coi trọng, kết quả vừa nãy đều đã bị người ta mua đi mất rồi.

Một lần là trùng hợp, hai lần còn có thể nói là duyên phận, nhưng nhiều lần như vậy, thì chỉ có thể nói, là có người đang đối đầu với anh!

Mặt mày Cố Kim Thủy không cảm xúc, lúc ăn hoành thánh với Sơn Hổ, Đậu Tử, khuôn mặt cũng rất thối.

Sơn Hổ và Đậu Tử nhìn nhau.

Cuối cùng vẫn là Sơn Hổ không nhịn được hỏi: "Anh, anh sao vậy? Tâm trạng không tốt à?"

"Không sao, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi."

Cố Kim Thủy húp một ngụm canh, ậm ờ nói.

Cái này mà còn không sao à.

Rõ ràng là đã có chuyện gì đó, Sơn Hổ cũng cảm thấy Cố Kim Thủy nói năng lộn xộn.

Nhưng Cố Kim Thủy không nói, bọn họ cũng không tiện hỏi thêm.

...

Mấy ngày liên tiếp, Cố Kim Thủy đều đi dạo Phan Gia Viên xem hàng, đồ tốt thật sự có không ít, nhưng không biết có phải là vì trước đó đã xem qua miếng ngọc Huyết Thấm tốt hơn những thứ này hay không, bây giờ anh nhìn cái gì cũng không thấy ưng ý, chỉ chọn trúng một chiếc ban chỉ* ngọc bích thời Càn Long, là đồ tốt tuồn ra từ trong cung.

*Ban chỉ: Còn có tên gọi khác là nhẫn hộ liễn, dùng để hỗ trợ việc bắn cung thời xưa. Tùy vào cấp bậc, chất liệu làm ra ban chỉ lại khác nhau.

Tịch Hãn giới thiệu cho anh một người, đó là Trần Đẳng Hưng.

Lúc trẻ Trần Đẳng Hưng cũng là quản lý của một tiệm đồ cổ ở Xưởng Lưu Ly, trước khi giải phóng hắn gặp chuyện, bị ông chủ hãm hại, gài bẫy, tất cả tài sản đều bị lừa sạch sẽ, chỉ còn lại một gian nhà trệt cho cả nhà ở.

Gặp phải chuyện như vậy, lúc đó ai cũng nói Trần Đẳng Hưng xui xẻo.

Nhưng ai ngờ sau giải phóng, đấu địa chủ đảo chính tư bản, ngược lại Trần Đẳng Hưng vì thế mà tránh được một kiếp, còn ông chủ của hắn lại xui xẻo, vì dính đến mạng người, lại ức hϊếp dân lành, cuối cùng bị xử bắn.

"Chất lượng của chiếc ban chỉ ngọc bích này không tệ, nếu anh muốn bán, tôi cho anh giá này."

Trần Đẳng Hưng giơ bảy ngón tay trong tay áo Cố Kim Thủy.

Cố Kim Thủy sờ một cái liền hiểu: "Thầy Trần, giá này hơi thấp, thầy thêm một chút đi, nếu là loại ban chỉ ngọc bích bình thường, giá này tôi tuyệt không nói hai lời, nhưng, không phải cái này có lai lịch sao."

Trần Đẳng Hưng ngước mắt nhìn anh, sờ râu cười nói: "Lai lịch, lai lịch gì?"

Cố Kim Thủy cầm chiếc ban chỉ lên, xoay trên tay, hướng về phía mặt trời: "Chắc là thầy hoa mắt rồi, tôi là hậu bối nên mặt dày nói thêm vài câu, nếu thầy nghe đúng, thì thầy cho thêm chút tiền, nếu là tôi nói sai, vậy thầy cứ coi như hôm nay tôi kể cho thầy nghe một câu chuyện cười."

"Được thôi." Trần Đẳng Hưng cũng có hứng thú.

Ông đã nghe nói Tịch Hãn nhận một đồ đệ từ lâu, tuy không chính thức bái sư, nhưng chỉ cần nhìn Tịch Hãn giới thiệu mình cho Cố Kim Thủy, Trần Đẳng Hưng biết Tịch Hãn rất hài lòng với vị đồ đệ này.