Chương 40

Chuyện này là thật.

Tống Triều Hoa nhớ rõ ràng, kiếp trước lúc cô ta xem tivi ở nhà, trên tivi lại là bố của Cố Ưu Tư, Cố Kim Thủy, còn mang danh là nhà sưu tầm đồ cổ.

Bài phỏng vấn đó có nói thời trẻ Cố Kim Thủy kiếm tiền dựa vào việc sưu tầm các loại đồ cổ, sau đó càng kiếm càng nhiều tiền, danh tiếng cũng càng ngày càng lớn hơn.

Kiếp trước ba Tống Triều Hoa vừa nghe thấy người khác khen Cố Kim Thủy có bản lĩnh liền sa sầm mặt mày, đập phá hết đồ đạc trong nhà, cô ta hy vọng kiếp này ba có thể có bản lĩnh hơn cái tên côn đồ Cố Kim Thủy kia.

Trước đây Tống Triều Hoa xúi giục cô hai, định đưa Cố Kim Thủy vào tù, sau đó đi theo con đường của Cố Kim Thủy kiếp trước, nhưng ngàn tính vạn tính cũng không ngờ, cuối cùng người xui xẻo lại là nhà bọn họ.

"Đồ cổ có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?"

Lâm Liên Hoa cười nhạo một tiếng: "Kiến Thiết, em thấy anh đừng nghe con bé nói chuyện nhảm nhí nữa, hơn nữa, tên Cố Kim Thủy kia chỉ tốt nghiệp cấp hai, lại là một tên côn đồ, có thể biết gì về đồ cổ chứ, đúng là nói nhảm."

"Không phải, con nói thật mà!"

Tống Triều Hoa sốt ruột không thôi, nhưng lại chẳng nghĩ ra cách nào để chứng minh bản thân.

Tống Kiến Thiết nghĩ một hồi, nói: "Chuyện này cũng không chắc, anh thấy ngày thường cái tên Cố Kim Thủy kia thấy đầu không thấy đuôi, nói không chừng anh ta thật sự biết chút gì đó về đồ cổ đấy."

Lúc nói câu này, hắn ta bĩu môi, rõ ràng trong lòng vô cùng khinh thường đối phương.



"Anh đọc xong sách của sư phụ rồi, anh định mấy ngày nay đi dạo Phan Gia Viên, xem học được thế nào."

Cố Kim Thủy quàng khăn lên cổ, xoa hai tay nói.

Hôm nay Lương Dĩnh trực đêm bởi vậy hiện tại mới dậy, cô ấy đang pha sữa bột cho con gái, Cố Ưu Tư ở trên giường bò về phía Cố Kim Thủy, bàn tay mập mạp túm lấy tay áo Cố Kim Thủy: "A a."

Mua thật nhiều đồ cổ vào!

Đồ cổ thời buổi này đều là đồ tốt, bây giờ mua vào, sau này tăng giá sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Cố Kim Thủy vốn còn hơi lo lắng, nghe thấy tiếng lòng của con gái liền vui vẻ, bế con gái ném lên không trung vài vòng, lại đỡ lấy.

"A a a" cứu mạng.

Mặt mày Cố Ưu Tư tái mét.

"Anh sắp ra ngoài rồi sao còn trêu con bé, nếu dọa con bé khóc thì sau này anh lo mà dỗ đấy."

Lương Dĩnh vỗ vào người Cố Kim Thủy đang không đứng đắn, bế con gái lại, sau đó cho con bú: "Được rồi, bây giờ cũng muộn rồi, anh mau ra ngoài đi."

"Ừm."

Cố Kim Thủy chọt lên trán Cố Ưu Tư: "Con gái, đợi ba ra ngoài dò la thử, xem thị trường thế nào, nếu có đồ tốt thật, sau này ba sẽ mua cho con để làm của hồi môn."

Cố Ưu Tư cúi đầu bú sữa, không thèm để ý đến anh.

Cố Kim Thủy cười hì hì, cầm mũ chóp ra ngoài.

Sơn Hổ và Đậu Tử đã đợi sẵn ở đầu hẻm.

Hôm nay, Cố Kim Thủy dẫn hai người đi một vòng dựa theo tuyến đường cũ, bán hết phế liệu, anh mới nói với Đậu Tử: "Ngày mai trở đi cậu dẫn theo một anh em đáng tin cậy cùng làm, sau này phân chia hai tám, tám phần đó ba người cậu tự chia."

Đậu Tử ngẩn ra.

"Anh, anh không làm nghề này nữa sao?"

Cố Kim Thủy vỗ vai Đậu Tử: "Bây giờ con gái anh càng ngày càng lớn, dù sao cũng phải kiếm thêm chút tiền chứ, anh đi tìm con đường khác, nếu kiếm được tiền, sau này cũng dẫn theo mấy cậu."

"Anh chắc chắn sẽ làm được!"

Sơn Hổ gật đầu thật mạnh, trên mặt tràn đầy vẻ kiên định.

Cố Kim Thủy có hơi ngượng ngùng, vỗ vai anh ta: "Hổ Tử, tiền cậu kiếm được cũng đừng tiêu lung tung, dù sao cậu cũng không còn nhỏ nữa, ngày mai để anh bảo mẹ giới thiệu đối tượng cho cậu, được không?"

Gương mặt chất phác của Sơn Hổ đỏ bừng.

"Anh, em, em có đối tượng rồi."

Câu nói này vừa ra, đừng nói Cố Kim Thủy, ngay cả Đậu Tử cũng giật mình.

Thậm chí bao thuốc lá trên tay Đậu Tử còn khoa trương bịch một tiếng rơi xuống đất.

"Mày có đối tượng hồi nào, sao tao không biết thế?"

Chỗ Sơn Hổ thuê là một căn phòng nhỏ trong khu tập thể gần nhà Đậu Tử, hai người ở gần nhau, ngày thường cũng qua lại thân thiết.

Chỗ Sơn Hổ giấu tiền, Đậu Tử cũng biết.

Như vậy cũng đủ để thấy hai người bọn họ thân thiết đến mức nào.

Nếu không, Đậu Tử cũng sẽ không kinh ngạc chuyện Sơn Hổ lén lút có đối tượng như vậy.

"Chuyện mày không biết còn nhiều lắm."

Sơn Hổ cười hì hì, hai tay đút vào túi: "Đợi sau này có cơ hội, em sẽ dẫn đối tượng của em đến gặp anh và Đậu Tử."

"Được đấy, Hổ Tử, có bản lĩnh."