Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 80: Sau Khi Cá Mặn Bị Người Nhà Nghe Lén Tiếng Lòng

Chương 36

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ Phượng Lai cười nói: "Chẳng qua bên nhà chúng tôi có một thằng nhóc điều kiện cũng không tệ, lớn hơn Ngân Tinh hai ba tuổi, con một, bố mẹ đều là cán bộ, thằng nhóc đó làm việc ở cửa hàng bách hóa, một tháng kiếm được không ít, phúc lợi cũng tốt, trong nhà có cả tivi, quạt điện."

Nếu nói điều kiện này không tốt, thì đúng là trái lòng.

Chỉ riêng mấy điều kiện như làm việc ở cửa hàng bách hóa, con một, bố mẹ là cán bộ, cũng đã vượt qua ít nhất chín mươi phần trăm những người đồng trang lứa.

"Điều kiện của thằng bé này tốt như vậy, làm gì thiếu đối tượng?" Hà Xuân Liên có chút động lòng, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại: "Mấy người xung quanh cha mẹ cậu ta không ai giới thiệu cho cậu ta sao?"

"Có giới thiệu, nhưng điều kiện thằng nhóc đó tốt, ánh mắt cũng cao, vậy nên không coi trọng mấy người đó."

Từ Phượng Lai nói: "Cháu cho cậu ta xem ảnh của Ngân Tinh nhà thím, thằng nhóc lập tức đồng ý."

Cố Ưu Tư nhìn thấy, khóe miệng Cố Ngân Tinh trễ xuống.

Rõ ràng là, cô hai không vui.

Cố Ngân Tinh cười lạnh một tiếng: "Hóa ra cậu ta còn phải vừa ý tôi, tôi mới có tư cách đi xem mặt cậu ta, cậu ta dát vàng hay sao thế?"

Câu nói này khiến Từ Phượng Lai có chút mất mặt.

Từ Phượng Lai muốn mỉa mai vài câu, nhưng thấy chồng bên cạnh đang ra sức ra hiệu, cô ta chỉ có thể nuốt những lời định nói xuống, lấy ra một tấm ảnh từ trong túi: "Em cũng có thể nhìn mặt cậu ta mà, đây là ảnh của thằng nhóc Triệu Đông Lai kia, em xem, có đẹp trai không?"

Cố Ngân Tinh đưa mắt nhìn.

Không thể phủ nhận là không đẹp trai được.

Triệu Đông Lai đeo kính, mặc áo sơ mi trắng, trông có vẻ hào hoa nho nhã.

Cố Ngân Tinh lại nghĩ đến điều kiện mà Triệu Phượng Lai vừa nói của người này, thật sự có hơi động lòng.

Hà Xuân Liên hiểu rõ con gái mình, liền nói: "Dù sao xem ảnh cũng không nói lên được chuyện gì, vẫn phải gặp mặt trực tiếp mới nói được."

"Đương nhiên, đương nhiên."

Từ Phượng Lai liên tục đồng ý: "Vậy cháu thấy hay là hẹn cuối tuần này đi, để hai đứa nó đến công viên gần đây đi dạo, có được không?"

"Cũng được." Cố Ngân Tinh hững hờ gật đầu đồng ý.

Thấy mọi chuyện đã thành, sắc mặt Lương Nhân Nghĩa cũng tốt hơn không ít.

Anh ta cười nói: "Nếu chuyện này thành công, sau này thím có thể hoàn toàn yên tâm, không cần phải lo lắng gì nữa."

Hà Xuân Liên cười: "Sao mà được chứ, nuôi con nuôi trăm tuổi, lo lắng chín chín năm."

Tuy không khí đã hòa hoãn, nhưng rốt cuộc nhà họ Cố vẫn không giữ vợ chồng Lương Nhân Nghĩa ở lại ăn cơm, đồ đạc thì vẫn nhận, là hai lon đào hộp.

Cố Ngân Tinh vội vàng mở một lon, cô ấy đổ đồ hộp ra một bát sứ trắng, thấy Cố Ưu Tư nhìn chằm chằm, còn cho cháu gái liếʍ một ngụm nước đào.

Phải nói, nước đào thật sự rất ngọt.

"Mẹ, chuyện này phải thật thận trọng vào." Lương Dĩnh có chút lo lắng: "Tuy chị dâu con là người giúp đỡ, nhưng con vẫn rất lo lắng chuyện này."

Cô ấy lo lắng nhân phẩm Lương Nhân Nghĩa không tốt, sợ Cố Ngân Tinh bị bọn họ lừa gạt.

"Con đừng lo lắng, Ngân Tinh không ngốc, nếu thằng bé kia thật sự tốt thì yêu đương, nếu nó có vấn đề, nhà chúng ta không qua lại là được."

Hà Xuân Liên nhẹ nhàng nói.

Lương Dĩnh thấy Hà Xuân Liên nói thong dong như vậy, trong lòng cũng hơi yên tâm.

Ban đêm, Cố Kim Thủy đợi người nhà ngủ say hết, đẩy Lương Dĩnh, Lương Dĩnh mơ màng tỉnh dậy: "Chuyện gì vậy?"

"Anh định đi đào đồ lên." Cố Kim Thủy nhỏ giọng nói.

Lương Dĩnh ngẩn ra, tỉnh táo ngay lập tức, cô ấy ngồi dậy, Cố Kim Thủy đưa áo bông bên cạnh cho cô ấy khoác lên: "Sao lại gấp như thế?"

"Anh thấy bên anh họ em chắc là không nhịn được nữa."

Cố Kim Thủy nói: "Không bằng nhân lúc còn sớm thì đào lên, nếu không anh ta sớm muộn gì cũng không nhịn được."

"Hơn nữa hiện tại là đầu năm, bên đó người không nhiều, nhanh chóng đào lên cũng tốt."

Lương Dĩnh tái mặt: "Vậy em đi với anh."

Cố Kim Thủy lắc đầu: "Không được, chuyện này anh tìm Sơn Hổ rồi, muốn đào đồ cũng phải có sức khỏe, hơn nữa em ở nhà còn có thể tiếp ứng cho bọn anh."

Lương Dĩnh vội vàng gật đầu, mở cửa sổ cho Cố Kim Thủy, nhìn anh đi ra ngoài, trong lòng bỗng thấp thỏm không yên.

Sơn Hổ đã đợi sẵn gần nhà cũ nhà họ Lương.

Cố Kim Thủy vừa đến, Sơn Hổ liền lén lút chào đón: "Anh, em cho ông lão canh đêm uống chút thuốc, ông ta ngủ rồi, xẻng ở đây."

"Ừm." Cố Kim Thủy gật đầu, đang định trèo tường qua, đã bị Sơn Hổ giữ lại: "Anh, vừa rồi hình như em nhìn thấy anh họ của chị dâu lén lút ở gần đây."

"Lương Nhân Nghĩa sao?" Cố Kim Thủy nhíu mày.

Sơn Hổ gật đầu: "Anh ta đi được một lúc rồi, em thấy hình như cũng là đến dò la."
« Chương TrướcChương Tiếp »