“Mẹ ơi, con đã mua nửa con gà, một cân thịt rồi."
Khói bếp bốc lên khắp nơi trong khu tập thể, Lương Dĩnh đạp xe về, dựng xe trong sân, kế tiếp xách túi lưới đi vào trong nhà.
Vừa vào nhà, Lương Dĩnh liền đưa túi lưới cho Hà Xuân Liên, sau đó cúi đầu nhìn con gái, thấy mặt mũi con gái hồng hào, hai mắt sáng ngời đầy tinh thần, trong lòng Lương Dĩnh cảm thấy vui mừng khôn xiết: "Nhị Nữu không quấy khóc chứ hả?"
Cố Ưu Tư lặng lẽ đảo mắt.
Đây là một điểm khác khiến Cố Ưu Tư không vui.
Tên ở nhà của cô gọi là Nhị Nữu, được đặt ở bệnh viện, nghe nói bà nội cho là tên xấu dễ nuôi, vì thế mới đặt cái tên Nhị Nữu.
Còn về tại sao rõ ràng cô là con gái duy nhất nhưng lại gọi là Nhị, bà nội Hà Xuân Liên càng có lý lẽ hơn, cho rằng như vậy mới lừa được thần chết.
“Không có đâu.” Cố Kim Thủy vui vẻ hớn hở ôm lấy Cố Ưu Tư, còn nhấc lên nhấc xuống trong lòng mình: "Em ở nhà máy thế nào rồi, tổ trưởng không làm khó em chứ?"
Vì chăm sóc con gái, hôm qua Lương Dĩnh đã xin nghỉ, cuối năm gấp rút đuổi kịp tiến độ lại gặp người xin nghỉ, tổ trưởng rất không vui trong lòng, ngoài nói mấy câu khó nghe, còn trừ một ngày lương, nhưng Lương Dĩnh vẫn xin nghỉ.
“Không có."
Lương Dĩnh lắc đầu.
Cô ấy đón con gái vào ngực, nói với Cố Kim Thủy: "Anh đi phụ mẹ một tay đi, có lẽ lát nữa nhà họ Trần sẽ tới, em thấy mẹ của Trần Thất Văn không phải là người dễ ở chung, hôm nay bọn họ đến bàn chuyện cưới xin, chúng ta đừng để người ta bắt bẻ."
Cố Ưu Tư nằm trong lòng Lương Dĩnh vốn định nhắm mắt lại, nhưng nghe thấy lời này, hai mắt đột nhiên mở to.
Cái gì cơ?
Trần Thất Văn? Chẳng phải cái tên này là tên của người chồng cặn bã trong quyển “Tiểu Phúc Tinh Tám Tuổi Được Đoàn Sủng” mà cô đã đọc, tên bạo hành gia đình và nɠɵạı ŧìиɧ của cô hai Cố Ngân Tinh sao?
“Chị dâu à, em có gì mà mẹ anh ta bắt bẻ chứ, bộ em có chỗ nào không bằng người ta sao."
Cố Ngân Tinh chải đầu trước gương, bĩu môi không vui.
Lương Dĩnh cười nói: "Em không tệ thật, nhưng ai bảo Trần Thất Văn là sinh viên đại học chứ, hơn nữa người ta còn vào Cục Quản lý Đất đai, em nghĩ xem, tuy đối phương có hơi lớn tuổi, nhưng điều kiện nhà bọn họ cũng xem như hiếm có."
Thật ra lời này cũng không sai.
Cố Ngân Tinh nhớ tới những lời hâm mộ của các đồng nghiệp, trên mặt không khỏi nở nụ cười.
Mà lúc này.
Nội tâm Cố Ưu Tư bỗng cảm thấy lạnh toát.
Sinh viên đại học và Cục Quản lý Đất đai, hai điều kiện này vừa xuất hiện, Cố Ưu tư có muốn tự lừa dối mình cũng không được.
Tốc độ nấu cơm của Hà Xuân Liên rất nhanh, huống chi cũng chỉ có bốn món, một món gà chiên, một món trứng chiên, một món thịt kho tàu và một bát canh gà nấm.
Cố Ưu Tư cảm thấy mấy món ăn này không có gì lớn, nhưng đặt trong thời đại mà lương thực, dầu ăn, thịt thà đều phải mua bằng phiếu, thu nhập bình quân đầu người không đến bốn mươi đồng, bàn thức ăn này đã có thể nói là vô cùng thịnh soạn.
Ít nhất là khi cả nhà họ Trần bước vào, nhìn thấy mấy món ăn trên chiếc bàn vuông đặt trong phòng khách, nụ cười trên mặt bọn họ cũng rạng rỡ hơn nhiều.
"Sao bà thông gia lại khách sáo thế, hơn nữa còn làm nhiều món như vậy chứ?"
Hiển nhiên hôm nay bà Trần đã sửa soạn một phen, trên người mặc một bộ áo bông quần bông mới cóng, giày trên chân cũng là giày mới, bên trên còn thêu một bông hoa màu đỏ.
Nhưng khi bà ta nhìn thấy dáng người và khuôn mặt không hề có nếp nhăn của Hà Xuân Liên, trong mắt vẫn không khỏi loé lên một chút ghen tị.