Chương 19

Hai câu này đồng thời vang lên, câu trước là tổ trưởng nói, câu sau lại là Bạch Tiểu Yến nói.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Bạch Tiểu Yến.

“Cô còn nói là không phải cô làm sao!" Chị Triệu trợn trừng mắt, nhổ một cái.

Bạch Tiểu Yến không giải thích được.

Cô ta chỉ đành cúi đầu, hốc mắt đỏ hoe: "Đúng vậy, là do tôi nhất thời hồ đồ, nhưng tôi chỉ muốn đùa một chút thôi, Từ Văn, cô đừng tính toán với tôi, có được không?"

Lương Dĩnh thản nhiên nói: "Tổ trưởng, không báo cảnh sát cũng được, nhưng chuyện này không phải chuyện nhỏ, nếu là tôi, tôi cũng không dám làm chung một phân xưởng với kẻ trộm cắp, hôm nay mọi người đều biết cô ta trộm đồ, lỡ đâu ngày mai cô ta muốn trả thù thì sao."

Câu nói của cô ấy đã nói trúng nỗi lo của những người khác. Mọi người nhìn nhau, lần lượt lên tiếng.

"Tổ trưởng, chúng tôi không muốn làm việc với cô ta đâu!"

"Đúng, phân xưởng ba của chúng ta trước giờ đều rất đàng hoàng, không thể cho người tay chân không sạch sẽ vào được."

Tổ trưởng cũng có suy nghĩ này.

Cô ấy nhìn Bạch Tiểu Yến và Từ Văn: "Đi thôi, đến bộ tổ chức tìm lãnh đạo, để lãnh đạo xử lý!"

Trời đã tối.

Tuy đông này tuyết đã ngừng rơi, nhưng gió bắc vẫn len lỏi vào từng nhà.

Hoàng Hỉ Vinh đang nói chuyện phiếm với những người khác ở cửa sân, đang nói chuyện, bà ta nhìn thấy Lương Dĩnh và con dâu mình từ xa đi đến, mắt bà ta sáng lên, vội vàng chạy tới: "Vợ Kim Thủy, sao lại về muộn thế, có chuyện gì xảy ra à?"

Câu hỏi này giống như đã biết cô ấy nhất định sẽ xảy ra chuyện vậy.

Lương Dĩnh kìm nén sự khó chịu trong lòng, gượng cười, xuống xe đạp: "Phiền thím lo lắng rồi, tôi không sao."

"Không sao thật à?" Hoàng Hỉ Vinh không tin, bà ta nhìn Lâm Liên Hoa, Lâm Liên Hoa lén lút lắc đầu, Lương Dĩnh nhìn thấy, cười một tiếng: "Thím không tin thì hỏi con dâu thím đi, cô ta biết rõ mọi chuyện đấy."

Mặt Lâm Liên Hoa xấu hổ đỏ bừng.

"Nhưng mà Liên Hoa này, lần sau làm việc đừng sơ suất như vậy, hai con mắt của tôi không phải để trưng đâu." Lương Dĩnh không khách khí nói: "Hôm nay tâm trạng tôi tốt, cô xin lỗi thôi là xong chuyện, nhưng nếu đổi thành người khác, không chừng đối phương sẽ cho cô một cái tát đấy."

Nói xong cô ấy còn làm bộ định tát một cái.

Lâm Liên Hoa giật mình, hai chân loạng choạng, cả người lẫn xe đều ngã xuống đất.

Lương Dĩnh bật cười thành tiếng, đẩy xe vào trong.

...

"Thế nào rồi?"

Vừa vào nhà, Hà Xuân Liên đã vội vàng hỏi con dâu.

Lương Dĩnh gật đầu, đặt quà Tết lên bàn: "Con không sao cả."

"Vậy thì tốt rồi." Hà Xuân Liên thở phào nhẹ nhõm, hôm nay bà lo lắng cả ngày, hiện tại mới yên tâm.

"Biết là ai hại con không?"

Lương Dĩnh cười gượng, lộ ra nụ cười tự giễu: "Là Tiểu Yến."

"Bạch Tiểu Yến?" Hà Xuân Liên trợn tròn mắt, có chút không dám tin.

Lương Dĩnh gật đầu, ngón tay móc vào dây thừng trên túi lưới, miệng đắng ngắt.

Bạch Tiểu Yến là người bạn thân nhất của cô ấy ở nhà máy, trước đây khi Lương Dĩnh bị cô lập vì thành phần trong nhà, Bạch Tiểu Yến còn nói vài câu tốt đẹp giúp cô ấy, vì Bạch Tiểu Yến không sinh được con trai, chồng cô ta đã đánh cô ta, tất cả cũng là Lương Dĩnh nhờ Cố Kim Thủy làm chỗ dựa cho cô ta.

"Ài, con đừng để trong lòng."

Hà Xuân Liên thở dài: "Vừa rồi mẹ nghe thấy gà mái mắt đen sát vách lẩm bẩm bên ngoài, nhà bọn họ thì sao?"

"Chuyện này chắc là Bạch Tiểu Yến và Lâm Liên Hoa cùng làm với nhau." Lương Dĩnh nói: "Con đã nhét phiếu vào chỗ Bạch Tiểu Yến, với tính cách của cô ta, chắc chắn sẽ không tha cho Lâm Liên Hoa đâu."

"Vậy thì tốt rồi!" Bấy giờ Hà Xuân Liên mới vui vẻ.