Chương 13

Lương Dĩnh bây giờ không có tâm trạng quan tâm mấy thứ này, cô ấy lo lắng không biết rốt cuộc bên chỗ chồng và mẹ chồng đã tiến triển đến đâu.

Nhà họ Trần.

Cố Kim Thủy đẩy cha Trần đang xông lên ngăn cản ra, đấm một đấm vào mặt Trần Thất Văn, đánh cho Trần Thất Văn đến hoa mắt chóng mặt.

Cha Trần sốt ruột không thôi, quay đầu nói với em rể: "Em rể, cậu cứ đứng nhìn như thế à, mau lên giúp một tay."

Em rể Tôn Quốc Cường định đi lên, lại bị vợ giữ chặt.

Vợ ông ấy cười lạnh, nói: "Anh rể, sao anh không lên đi, Quốc Cường nhà em có tuổi rồi, cái thân già này lên đó làm sao giúp được cái gì, huống chi chuyện hôm nay cũng là do nhà anh tự gây ra."

Mặt mày cha Trần tái mét.

Ông ta nhìn về phía Tôn Quốc Cường.

Tôn Quốc Cường có chút chột dạ, nhưng nghĩ đến chuyện vừa nãy ở nhà bị mắng, lại cảm thấy lần này mình thật sự tai bay vạ gió, đáp: "Anh rể, anh đừng nhìn em, em đã hết lòng hết dạ với nhà anh, cũng cho nhà anh mượn hơn mấy trăm đồng, nhà anh tự ý lừa gạt con gái nhà họ Cố, người ta đánh đến cửa cũng là lẽ thường tình, em không giúp gì được."

Cha Trần nghe vậy, suýt tức đến ngất xỉu.

Hàng xóm vây xem xung quanh vốn không biết chuyện gì xảy ra, cả đám đều cho rằng nhà họ Trần bị người bắt nạt, kết quả nghe thấy lời này, thì ra bên trong có ẩn tình.

Một bà thím hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Ông Trần, có cần báo cảnh sát không?"

"Không, không được báo cảnh sát." Ông Trần sốt ruột, vội vàng lắc đầu: "Cái này, cái này chỉ là việc nhỏ thôi, chúng tôi không cần làm phiền các đồng chí cảnh sát."

"Ông nói đúng là dễ nghe!"

Bấy giờ Hà Xuân Liên và Đậu Tử chạy tới, đúng lúc nghe thấy mấy lời này, bà chống nạnh: "Đương nhiên là ông không dám báo cảnh sát rồi, chuyện xấu xa nhà ông đương nhiên ông không dám để cho người khác biết."

"Bà thông gia, bà thông gia!" Cha Trần sốt ruột đến mức toát mồ hôi, ông ta muốn cầu xin Hà Xuân Liên đừng nói ra, ánh mắt tràn đầy sự cầu khẩn.

Hà Xuân Liên hừ lạnh một tiếng, bà nhìn thấy một bác gái đeo huy hiệu đỏ đi đến bên này, vội vàng tiến lên đón: "Chị ơi, chị tới thật đúng lúc, chị phân xử giúp chúng tôi với. Nhà chúng tôi vốn đang bàn chuyện cưới xin với nhà bọn họ, hai đứa bé vốn đang nói chuyện rất tốt, nhưng ai ngờ, chúng tôi nghe thấy mấy tin đồn ở bên ngoài, nói là Trần Thất Văn đã có vợ con ở Vân Nam!"

Lúc này đúng vào giờ tan tầm cao điểm, hàng xóm xung quanh đều tan ca trở về nấu cơm, vì chuyện nhà họ Trần mà vây xem náo nhiệt, vừa nghe thấy lời này, mọi người lập tức bàn tán xôn xao.

“Không thể nào, Trần Thất Văn không giống loại người như vậy." Có bác gái nghi ngờ nói.

“Người ta đã đánh đến cửa rồi, cũng không thể là vô duyên vô cớ đánh chứ." Một ông chú thò đầu xem náo nhiệt, lẩm bẩm: "Nếu như đã kết hôn ở đội sản xuất, sau đó về Bắc Kinh giả vờ chưa kết hôn, vậy trách không được nhà gái người ta lại tức giận.”

Bác gái Tổ dân phố nghe thấy mọi người bàn tán, cau mày.

Bà ấy nhìn Cố Kim Thủy đánh Trần Thất Văn, cũng cảm thấy không ra thể thống gì, vội nói: "Tạm thời đừng đánh nữa, có chuyện gì chúng ta nói chuyện tử tế sau, nếu nhà họ Trần thật sự có lỗi với nhà anh, tôi sẽ làm chủ cho các anh."

"Kim Thủy, còn không ngừng tay lại!"

Hà Xuân Liên vội vàng nháy mắt ra hiệu với Cố Kim Thủy.

Cố Kim Thủy hiểu ý, buông tay ra, Trần Thất Văn che mặt, chỉ vào Cố Kim Thủy: "Chủ nhiệm Lưu, bác phải chủ trì công đạo cho tôi!"

"Chủ nhiệm Lưu." Hà Xuân Liên quay đầu nhìn sang chủ nhiệm Lưu: "Mặc dù nhà chúng tôi không phải khá giả gì, nhưng cũng thương con gái, con gái tôi từ nhỏ đã mệnh khổ, ba bốn tuổi mất cha, một góa phụ như tôi nuôi lớn hai đứa con, chỉ mong tụi nó tìm được đối tượng tốt, không cầu điều kiện gì tốt, chỉ xin đối xử tốt với con gái tôi là được, nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp phải chuyện này..."

Hà Xuân Liên lấy khăn tay từ trong túi ra, lau mắt, nước mắt liền rơi xuống.

Đậu Tử đứng bên cạnh trợn mắt há mồm.

Bản lĩnh này của bác Hà không hổ là xuất thân từ đoàn hát kịch, nói thay đổi sắc mặt là thay đổi sắc mặt.