Vào ngày thứ ba sau khi Tô An trở về nhà, Tô Kiến Quân đã bị Kỷ Thanh Thanh xúi đi đến xưởng sắt thép để chặn Triệu Đại Hưng.
Ông ta chờ suốt buổi chiều mà không thấy Triệu Đại Hưng, nhưng lại nhận được tin Triệu Đại Hưng đã đi công tác.
Trong bữa cơm, Tô Kiến Quân nhìn Tô An đang ăn một cách hăng say, không nhịn được mà lên tiếng dạy dỗ: "Không có việc gì thì ở nhà giúp mẹ mày làm việc nhà đi, con gái lớn rồi mà cả ngày không thấy bóng dáng đâu, trông giống cái gì?"
Tô An không ngẩng đầu: "Nhà thì có việc gì đâu, chẳng phải là nấu cơm thôi à? Trước đây tôi đi học về cũng tiện tay nấu, hơn nữa mẹ cả ngày ở nhà, không cần đi làm, nếu ngay cả cơm cũng không nấu, chẳng phải là như người ta nói, trở thành kẻ ăn không ngồi rồi sao?"
"Tôi mới về có hai ngày mà nhà đã bận rộn đến mức không ai nấu cơm rồi? Vậy nếu tôi không về, mọi người sẽ không ăn cơm nữa hả?"
Nói xong, Tô An cầm muỗng múc một thìa canh trứng gà to trên bàn vào bát của mình, khiến Kỷ Thanh Thanh đau lòng đến nỗi mắt bà ta giật giật.
"Tô An, chẳng phải con thích ăn rau quả giống củ cải sao? Chén canh trứng này mẹ làm riêng cho em trai bồi bổ cơ thể, mẹ và cha còn còn không nỡ ăn nữa là."
Tô An lạnh lùng liếc nhìn bà ta: "Ai thích ăn mấy loại củ cải đó chứ? Là do mẹ nói tôi thích ăn rau quả giống củ cải. Tiền mà anh trai gửi về hàng tháng, đừng nói là cho tôi ăn trứng, để cho tôi ăn thịt còn được."
"Đã biết hấp trứng gà cho Tô Lỗi bồi bổ sức khỏe, sao bao nhiêu năm sống ở nhà tôi, chưa thấy mẹ hấp trứng cho tôi và anh trai lần nào để bồi bổ sức khỏe thế?"
"Đúng là mẹ kế thì vẫn là mẹ kế, ác độc, thiên vị!"
Kỷ Thanh Thanh bị lời nói của Tô An làm tức đến run người, Tô Kiến Quân thấy vậy liền ném mạnh đũa xuống bàn.
"Tô An! Mày còn chút giáo dục nào không? Nhìn cái vẻ cay nghiệt của mày kìa, đúng là giống y như mẹ mày!"
Tô An điềm nhiên ăn hết cơm trong bát, rồi múc nốt chỗ trứng hấp còn lại vào miệng.
"Người ta bảo có mẹ kế thì có cha dượng, mà lúc tôi chưa có mẹ kế đã có cha dượng rồi, ông có tư cách gì mà nói mẹ tôi, ít nhất mẹ tôi không nɠɵạı ŧìиɧ."
Tô An liếc mắt đầy ẩn ý nhìn hai người rồi quay đầu đi thẳng.
Tô Lỗi nhìn chén trứng trước mặt, há miệng ra khóc ầm lên.
"Hu hu hu, trứng của con, trứng của con, con muốn trứng..."
Lúc này Tô Kiến Quân và Kỷ Thanh Thanh mới hoàn hồn: "Láo toét, hỗn xược, đứa con hỗn láo này, nó muốn làm tôi tức chết..."
"Trước đây đánh ba gậy cũng chẳng rên lấy một tiếng, tôi còn tưởng nó là đứa ngoan ngoãn, hóa ra là con thú dữ giấu nanh, tôi phải đánh chết nó…"
Kỷ Thanh Thanh cố nén giận kéo Tô Kiến Quân lại, nghiến răng nói: "Kiến Quân, ông nhịn trước đã, đợi có công việc rồi tính sau."