“Mấy người đoán xem tôi đã nghe được gì? Ba đứa trẻ hư đốn đang bàn bạc trong phòng khách xem làm thế nào để gϊếŧ tôi đấy."
"Một đứa nói phải vu khống tôi khắp nơi, bảo rằng tôi ngược đãi chúng. Một đứa khác bảo phải hủy hoại danh tiếng của tôi, nói rằng tôi nɠɵạı ŧìиɧ. Còn một đứa bảo nhất định không được để tôi sinh con, tốt nhất là gϊếŧ tôi ngay đi."
"Đây là những lời mà bọn trẻ con nên nói hả?"
"Mới nhỏ tuổi mà đã hiểu chuyện gϊếŧ người phóng hỏa rồi, không dạy dỗ chúng tử tế thì sau này chúng gây hại đến láng giềng và hàng xóm thì sao?"
Vừa nhắc đến chuyện gây hại đến hàng xóm, ánh mắt của mọi người nhìn về phía bà cháu Tiêu Kế Lương đột nhiên thay đổi.
"Trời ơi, vậy thì nhất định phải dạy dỗ lại chúng, nếu không thì chúng sẽ chẳng biết trời cao đất dày là gì."
Tô An làm ra vẻ đau khổ vô cùng: "Nếu nhà họ Triệu các người đã không ưa tôi, hà tất phải đỏ mắt mong chờ cưới tôi về làm gì?"
Tiêu Kế Lương thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào mụ ta, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
"Mày im ngay!"
"Vừa mới vào nhà mà đã không kiêng nể gì rồi, bọn trẻ còn nhỏ thì hiểu gì chứ? Mày lại nặng tay đến vậy, mày đúng là một phụ nữ độc ác, mày chẳng có ý tốt gì cả. Nhà họ Triệu bọn tao không thể chứa nổi đứa con dâu như mày!!!"
Tốt, Tô An đang chờ câu nói này, nếu bây giờ không đi thì còn đợi khi nào nữa.
Hiện tại cô vẫn chưa phải là đối thủ của Triệu Đại Hưng, lát nữa người đàn ông đó sẽ trở về, cô phải tránh đi để rèn luyện khả năng tự vệ trước đã.
"Mẹ chồng, vừa nãy tôi còn chưa nói xong một câu, bà nói đúng, trẻ con chắc chắn không tự nói bậy được mà toàn do người lớn dạy chúng nói, vừa rồi ba đứa đều kêu là bà dạy. Bà không thể chịu nổi con dâu mới vào nhà, vậy thì giữ lấy con trai của mình mà sống, cưới dâu làm gì? Cưới về chỉ để hành hạ, chẳng phải là muốn hại người? Bây giờ đâu phải là xã hội cũ nữa..."
Tô An vừa nói vừa giả vờ ôm đầu khóc, vừa đi vào phòng, cô vào phòng của Tiêu Kế Lương, mở tủ ra, tìm thấy góc mà mụ ta thường giấu tiền, quả nhiên, số tiền mừng cưới hôm nay đều ở đó.
Cô rút hết tiền ra, nhét vào túi của mình, rồi xách túi quay đi.
"Nhà họ Triệu không chịu nổi người con dâu như tôi, tôi cũng chẳng muốn vào cửa nhà các người để rồi mất mạng…"
Tiêu Kế Lương đang bế Triệu Long và Triệu Hổ dỗ dành ngoài phòng khách, không để ý rằng Tô An đã vào phòng của mụ ta.
Lúc này, thấy Tô An thật sự xách túi định đi, mụ ta không giữ được thể diện nữa, liền tức giận chửi mắng: "Con nhỏ vô đạo đức, mày còn dám leo lên đầu Tiêu Kế Lương tao mà làm loạn, mày cũng không nhìn lại mình có cái bản lĩnh đó hay không. Đồ phụ nữ độc ác tâm địa đen tối, mày đi đi, có gan đi rồi thì đừng quay lại nữa."
Người xem náo nhiệt liền tiến tới khuyên nhủ: "Ôi dào, Tiểu Tô, hôm nay là ngày vui của cô, có chuyện gì thì mọi người cũng nhường nhịn một chút, cái răng trên còn va vào cái răng dưới kia mà."
Tô An ghét nhất là những người khuyên hòa giải không phân biệt đúng sai như vậy: "Thím à, thím nhìn vào vết thương trên trán tôi mà xem, nếu tôi nhường thêm một bước nữa, có lẽ hôm nay là ngày chết của tôi."
Nói xong, không đợi người ta mở miệng, Tô An xách túi chạy nhanh như bay.
Lần này đi, với sự hiểu biết của cô về bà già họ Tiêu, mụ ta chắc chắn sẽ ép Triệu Đại Hưng để mặc cô vài ngày.
Và theo ký ức kiếp trước của cô, ngày tiếp theo sau ngày cưới, Triệu Đại Hưng sẽ bị phái đi công tác ở thành phố bên cạnh, một tuần sau mới trở về.
Vừa hay, trong thời gian này cô sẽ tranh thủ rèn luyện sự linh hoạt và thể lực của bản thân.