“Không sợ, chúng ta có bà nội, cô ta tốn nhiều tiền như vậy, bà nội hận cô ta muốn chết, sau này chúng ta đi khắp nơi nói cô ta ngược đãi chúng ta, nói cô ta vụиɠ ŧяộʍ, anh không tin, cha còn có thể thích cô ta.”
“Anh, tuyệt đối không thể để cô ta sinh con, nếu cô ta sinh con, sau này chúng ta thảm rồi, chắc chắn sẽ bị đuổi đi.”
Nghe thấy giọng nói non nớt bên ngoài, ánh mắt Tô An tối lại.
Triệu Đại Hưng năm nay 27 tuổi, trước đây từng cưới một người vợ, để lại hai trai một gái, qua đời vì bệnh tật, cụ thể có phải mất vì bệnh không, cái này không biết.
Ba đứa con do vợ trước để lại, thằng cả tên Triệu Long, năm nay 8 tuổi, thằng hai tên Triệu Hổ, năm nay 7 tuổi, con ba tên Triệu Phượng, năm nay 6 tuổi.
Kiếp trước cô bị mẹ chồng và người nhà mẹ tẩy não, tưởng ba đứa trẻ này chỉ là nhất thời không thể tiếp nhận có người chiếm vị trí vốn thuộc về mẹ chúng, cho nên mới ôm địch ý với cô.
Cô cũng từng cho rằng chỉ cần mình thật lòng thật dạ đối tốt với chúng, luôn có thể cảm hóa chúng, sau đó cô càng yêu thương ba đứa trẻ.
Kết quả thì sao? Trên đời này có xấu xa bẩm sinh.
Mình ôm bụng bầu làm ruộng, bị chúng hung hăng đẩy ngã xuống đất, đứa con sáu tháng không còn, từ đây cô cũng không thể sinh con được nữa.
Khi đó Triệu Đại Hưng còn thích gương mặt xinh đẹp của mình, ép ba đứa con xin lỗi mình, nhưng cũng chỉ là xin lỗi qua loa mà thôi.
Từ đây, mẹ chồng càng nghiêm khắc với mình, lời trong ý ngoài chính là mình không sinh được, phải hầu hạ tốt ba đứa trẻ nhà bà ta.
Khi đó cô cũng nghĩ như vậy, bởi vì mình không thể sinh, trong lòng ít nhiều có hổ thẹn với nhà họ Triệu.
Thế là cô chuyển dịch hết tình yêu của mẹ lên người ba đứa trẻ, không ngờ nuôi ra ba con sói mắt trắng ác độc.
Mà nguyên nhân sau này Triệu Đại Hưng không chịu ly hôn, thứ nhất là Tô An ở trong nhà, Triệu Đại Hưng có thể ở bên ngoài tùy ý làm loạn không ai quản.
Thứ hai là mẹ chồng Tiêu Kế Lương bại liệt trên giường, cần bảo mẫu miễn phí bưng bô hốt phân.
Thứ ba chính là ba con sói mắt trắng cũng hϊếp đáp mình quen tay rồi, nếu đổi nữa, không có ai ngốc như mình.
Khi đó giấy tờ của cô bị tịch thu, cộng thêm trong tay không có tiền, căn bản không có đường chạy, mấy lần chạy về nhà mẹ vẫn bị trả về.
Tô An nghĩ tới sự bi thảm ở kiếp trước, máu trong xương sôi trào.
Cô không sống tốt thì người khác cũng đừng hòng sống yên, dù sao cũng chết chết, thà chết một cách sảng khoái, chết sớm đầu thai, còn hơn bị giày vò chết từ từ, đừng làm lỡ cô tìm nhà chồng tốt.
Liều với họ.
Tô An cạch một tiếng kéo cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Ánh mắt quét qua, lập tức nhìn thấy chổi lông gà treo ở cửa, cô sải bước như sao băng đi tới cửa.
Triệu Long và Triệu Hổ thấy cô đi ra cửa, còn tưởng cô muốn chạy, nhớ tới lời bà nói không thể để người khác nhìn thấy vết thương trên đầu cô.
Lập tức đứng dậy quát tháo: “Tiện nhân, cô không thể ra ngoài!”
Tô An đi tới cửa, cạch một tiếng đóng cửa lại, cài chốt, đề phòng lát nữa có người chạy mất.
Cầm chổi lông gà treo trên tường lên xông tới ba đứa nhỏ.
Bốp bốp bốp bốp ~
Sợi trúc mang theo tiếng phá gió hung hăng quất lên da thịt của trẻ nhỏ, lập tức mang tới từng đợt đau đớn bỏng rát, Tô An dùng hết sức lực.
Một chổi quất xuống, những nơi chổi lướt qua, da thịt lập tức sưng lên từng vết lằn đỏ to như ngón tay cái, còn rách da.