Chương 2

Tô Lỗi ngồi trên đòn bên cạnh nghe lời mẹ nói, ngẩng đầu nhìn Tô An, trong mắt là sự chán ghét không che đậy được: “Chị An An, mẹ em nói không sai, chị ngẩng đầu nhìn thử xung quanh, có đôi vợ chồng nào không cãi nhau, cũng chỉ có chị thích làm mình làm mẩy, cũng không xem thử mình là ai. Anh Đại Hưng không chê chị đã không tồi rồi…đúng là phiền chết…”

“Tôi còn đang làm việc dưới trướng anh Đại Hưng, chị gái người ta đều giúp em trai mua nhà mua xe, tôi cũng không trông mong vào chị, cứ coi như người làm em trai là tôi nợ chị, chị đừng gây thêm rắc rối cho tôi nữa được không?”

Tô An khó tin nhìn Tô Lỗi, tuy cô và Tô Lỗi không phải cùng một mẹ sinh, nhưng đứa em trai này gần như lớn lên trên lưng cô, lúc này lời của cậu ta lại khiến cô lạnh tới cốt tủy.

Cô không khỏi bi phẫn quát: “Tiểu Lỗi, em, chị là chị ruột của em! Em quên rồi sao? Lúc nhỏ em còn luôn miệng nói ai ức hϊếp chị An An của em, em sẽ liều mạng với người đó.”

Kỷ Thanh Thanh lập tức phẫn nộ, đanh giọng chửi: “Tô An, sức khỏe Tiểu Lỗi thế nào cô không rõ sao? Cô cứ phải hại chết nó mới cam lòng? Còn dám xúi giục nó đi đánh nhau với Triệu Đại Hưng?”

Tô Lỗi ngẩng đầu: “Đừng đi bài thân thiết với tôi, chị cũng không phải do mẹ tôi sinh, chị tôi là Tô Kiều.”

Nước mắt Tô An lập tức chảy xuống: “Sao tôi không rõ, tôi rất rõ, đúng, một mẹ sinh mới là chị em ruột, tôi không phải chị cậu. Nhưng các người đừng quên, tôi cũng có anh trai, là các người hại chết anh trai tôi, nếu anh trai tôi còn sống, anh ấy nhất định sẽ không mặc cho các người ức hϊếp tôi như vậy.”

“Câm miệng!”

Người lên tiếng là Tô Kiến Quân đang ngồi trong góc, bàng quan hút thuốc.

Lúc đầu là ông ta ép con trai trưởng Tô Bình hiến thận cho con trai út, lúc này bị Tô An quát tháo như vậy, lập tức khiến ông ta thẹn quá hóa giận, gương mặt đỏ bừng.

“Cái miệng nát đó của mày, từ nhỏ đã không có một câu nào lọt tai, Đại Hưng đánh chết mày cũng là do mày đáng đời, bản thân không sống tốt, cứ phải quay về nhà quậy tới gà bay chó chạy, tao đã từng này tuổi rồi, không có mắc nợ mày.”

“Uổng cho mày đọc nhiều sách như thế, đạo lý gia hòa vạn sư hưng mày không hiểu sao?”

Tô Kiến Quân trong nhà còn đang to tiếng “giáo huấn” con gái đạo lý lớn làm vợ làm dâu người ta, bên ngoài vang lên tiếng hét của trẻ con: “Bà nội, dượng tới rồi, dượng xách rất nhiều đồ tốt, có rượu có thuốc còn có rất nhiều đồ ăn ngon.”



Trong ngữ khí là sự hưng phấn không thể che đậy.

Lưu Tuệ Lan vội vàng đứng dậy đi ra đón.

“Ây da, Đại Hưng còn khách sáo như vậy, đúng là một đứa hiếu thảo.” Trong ngữ khí ngập tràn nịnh nọt và lấy lòng.

Nhưng tràn lời này lại khiến toàn thân Tô An không tự chủ được run bần bật.

“Con không về, con không về, cha, con sai rồi, sau này con không cãi với cha nữa, cha đừng để con về được không, con xin cha ~”

“Cha, cha quên rồi sao? Lúc đầu chính miệng cha hứa với mẹ…”

“Bà nội, bà nội, mẹ ~”

Tô An tuyệt vọng bị kéo cánh tay ra ngoài, “người thân” trong nhà đang hớn hở chia quà, không ai quay đầu nhìn cô một cái.

Bốp ~

Vừa ra khỏi cửa, một bạt tai giáng lên mặt của Tô An, sau đó một cước đá lên bụng Tô An, đá Tô An gầy yếu vào trong một chiếc xe cũ.

“Tiện nhân, tao cho mày chạy này!”

Nghĩ tới mớ quà mình vừa bỏ ra, Triệu Đại Hưng đen mặt khởi động xe: “Tao nói mày biết, nếu mày còn không nghe lời nữa, tao sẽ trực tiếp gϊếŧ chết mày, tao muốn xem thử, có ai sẽ lên tiếng thay mày!”