Tô An nhìn người anh trai ngốc nghếch của mình, bật cười thành tiếng.
Nhà họ Tô ở thành phố, mà đại đội Vương gia lại ở huyện Dương phía dưới thành phố, phía dưới huyện Dương có một thị trấn nhỏ, phía dưới thị trấn có một ngôi làng miền núi xa xôi.
Trước khi đến thành phố, hai anh em lớn như vậy mà chỉ lên trên thị trấn có mấy lần, bọn họ còn không biết thị trấn huyện ở hướng nào chứ đừng nói đến thành phố.
Lúc trước, Vương Tiểu Thúy mang theo hai người bọn họ đến tìm Tô Kiến Quân đã phải đi hơn mười dặm đường núi, đổi sang xe bò, sau đó đổi sang ô tô, cuối cùng còn đổi xe lửa, xuống xe lửa lại thay xe buýt, phải chuyển bảy tám lượt mới tìm được đến thành phố.
Lại thêm Tô Bình, Tô An còn say xe, trên đường đi đều mê man. Nếu không phải có ký ức đời trước thì nói không chừng cô cũng khó mà tìm được đường về.
"Anh, em biết đường, khi nào có thời gian, chúng ta cùng nhau trở về thăm mẹ đi!"
...
Ở nhà họ Tô bên kia, sau khi Tô An lật bàn rời đi.
Tô Kiến Quân giơ ghế không đuổi kịp Tô An, ngược lại còn tự làm sái cả eo mình, ông ta tức đến mức chửi ầm lên trong nhà, còn đập vỡ hai cái bát.
Kỷ Thanh Thanh cũng nén cơn giận trong bụng đi thu dọn đống bừa bộn trên đất, đồ ăn bị ném xuống đất không thể ăn nữa, bà ta đang tính lấy sườn heo và canh nấm còn sót lại trong nồi vào buổi sáng làm bữa ăn sau.
Kết quả là trong nồi đang sôi cạnh bếp chỉ còn lại một nắm xương đã gặm hết, còn bị nhai nhai đi nhai lại rồi nhổ ra.
Nhìn vào vết răng trên xương sườn, có thể thấy lúc đó Tô An ăn ngon đến mức nào, Kỷ Thanh Thanh tức đến độ suýt chút nữa đập vỡ nồi.
"Con khốn này, nhiều năm như vậy tôi thực sự đã nhìn lầm nó, còn tưởng rằng là một quả hồng mềm, không ngờ lại là một con sói con không biết kêu.”
Vất vả lắm mới mua được xương sườn về nấu canh nấm, bà ta còn không nỡ ăn, chỉ mới múc một bát ra cho Tô Lỗi, kết quả cái lông cũng chẳng còn.
Tô Kiến Quân nghe tiếng nồi niêu leng keng trong bếp, không khỏi lên tiếng hỏi thăm.
Kỷ Thanh Thanh đi ra với cái mặt đen thui.
"Kiến Quân, đứa con gái quê mùa của ông thật ghê gớm, trên người toàn là tật xấu không chịu nổi. Đúng là ngàn lần phòng cướp, khó phòng trong nhà! Tôi thấy gần đây ông vất vả, khó khăn lắm mới mua được hai cân xương sườn với hai lạng nấm về hầm lấy canh cho ông bồi bổ, ông xem đi, ông xem đi này!"
Kỷ Thanh Thanh giơ đáy nồi lên cho Tô Kiến Quân xem xương bên trong.
"Đứa con gái hiếu thuận này của ông chừa lại cho ông mấy miếng xương đã bị gặm. Ôi, tôi không phải mẹ ruột đã đành, nó chướng mắt đứa em trai ruột là Tiểu Lỗi tôi cũng chấp nhận, thế nhưng ông là cha ruột của nó kia mà?"
"Suốt nhiều năm như vậy, ông cho nó ăn, cho nó mặc, nuôi lớn như thế mà đúng là không bằng nuôi con chó, ông xem trong lòng nó còn có ông không? Nếu cứ như vậy, ông già rồi còn có thể trông cậy vào hai anh em nó không? Đều là thứ lòng lang dạ sói! Thiệt thòi chúng ta đã tìm cho cho nó một nhà chồng tốt như vậy, đồ sói mắt trắng không có lương tâm..."
Vốn dĩ Tô Kiến Quân đã om cơn giận, giờ lại bị Kỷ Thanh Thanh thêm mắm thêm muối, đổ thêm dầu vào lửa, đã tức đến mức muốn thăng thiên ngay tại chỗ, trong lòng hận không thể lập tức bóp chết Tô An.
"Hôm kia ông đến xưởng sắt thép tìm Triệu Đại Hưng, người ta chỉ nói anh ta ra khỏi nhà thôi à? Có nói khi nào sẽ trở về không? Ông mau đuổi nó đi đi, để nó đi gây tai họa cho nhà người khác đi! Nếu không phải công việc ở xưởng gốm sứ lúc trước của tôi bị..."
Kỷ Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi: "Tôi thật sự không muốn nhìn thấy nó thêm một giây nào nữa."