"Anh trai, thật ra từ năm ngoái em đã không còn đi học nữa. Sau này anh đừng gửi tiền về nữa, bây giờ em đã không còn ở nhà họ Tô nữa rồi. Hôm nay anh về nói với quản đốc là anh không làm nữa, cuối tháng anh liền về thành phố đi."
Tô Bình hốt hoảng: "An An, em đi đâu? Không phải bọn họ nói anh gửi tiền về thì bọn họ sẽ tiếp tục cho em đi học sao? Sao em lại không đi học nữa?"
Tô An cũng không muốn lừa anh trai, tính tình anh trai thật thà, không nói thẳng ra thì sợ là sẽ bị người nhà họ Tô lừa gạt.
"Anh, tiền anh gửi về nhà vốn không hề tiêu lên người em, quần áo và giày của em đều là nhặt đồ thừa mà Tô Kiều mặc hỏng, đeo hỏng không muốn dùng nữa. Ở trong nhà, em phải làm rất nhiều, rất nhiều công việc. Thư thông báo của em bị Kỷ Thanh Thanh đưa cho Tô Kiều, bọn họ khó chịu với em, còn không cho em ăn cơm no, bây giờ em đã lập gia đình rồi. Bọn họ bắt em đổi hơn một ngàn tiền lễ hỏi lấy một vị trí công việc trong một xưởng sắt thép."
Tô Bình siết chặt nắm nắm đấm đứng vụt lên, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Em gái mình bị bán.
Bởi vì lúc trước ở nông thôn đã có không ít người dùng con gái đổi lễ hỏi, những cô con gái bị đổi đi đó không có một ai vui vẻ cả, đều khóc đến mức đau lòng, hơn nữa lại còn bị đánh.
"Bọn họ bán em? Giống em gái Tiểu Hoa nhà Trần Quý, bị bán đến nhà người khác sao?"
Tô Bình nắm lấy cánh tay Tô An: "An An, em, em đừng sợ, anh có thể kiếm tiền, bọn họ bán em lấy bao nhiêu tiền, anh sẽ đưa cho bọn họ. Bọn họ có đánh em không? Có mắng chửi em không?"
Tô An an ủi người anh trai đang quan sát mình từ trên xuống dưới để kiểm tra xem trên người mình có bị thương hay không.
"Anh trai, không có đâu, anh yên tâm, em vẫn ổn. Anh xem, bây giờ em cũng có thể tới tìm anh mà, anh yên tâm đi. Nhưng sau này anh đừng để người nhà họ Tô lừa gạt, cũng đừng cho bọn họ tiền nữa, bọn họ đều đối xử không tốt với chúng ta, còn đuổi mẹ đi, bọn họ đều là người xấu."
Tô Bình thở phào nhẹ nhõm, bối rối gật đầu: "Được, anh không đối xử tốt với bọn họ nữa, em tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, anh đã đồng ý với mẹ là phải chăm sóc tốt cho em rồi."
Nói nói, cơn giận của Tô Bình lại bùng lên.
"Quá đáng, quá đáng lắm rồi, tại sao em không nói cho anh biết? Không phải anh đã nói với em rồi sao, bọn họ bắt nạt em, em phải viết thư cho anh chứ, không phải anh đã ghi lại số điện thoại của khu mỏ anh làm việc cho em rồi sao? Em đánh điện báo tới cho anh, khi anh về nhà ăn tết, anh hỏi em cũng không nói."
Nói đến đây, Tô Bình kéo tay Tô An muốn rời đi: "Đi, em mau uống hết đi rồi trả bình lại cho ông chủ. Anh về cùng với em, bọn họ bắt nạt em, anh đánh chết bọn họ."
Tô An cao giọng hét lên: "Anh, đừng lo lắng, hãy nghe em nói!"
"Được được, anh nghe em nói." Cơn giận của Tô Bình tắt máy trong nháy mắt, quay sang nhìn em gái bằng đôi mắt to ướt sũng.
"Anh, bây giờ anh trở về cũng vô ích, em đã lập gia đình rồi. Anh nghe em, đừng gửi tiền về nữa, đợi chút nữa anh nói với quản đốc là mình không làm nữa, cuối tháng anh về thành phố đi! Sau này anh phải ở gần em, không có anh, người khác lại muốn bắt nạt em."
Tô Bình nghe em gái nói, không nói hai lời, gật đầu: "Được, đợi chút nữa anh về mỏ sẽ nói với anh Lưu là không làm nữa, sau này anh ở bên cạnh em, để anh xem ai dám bắt nạt em."
Sau khi thuyết phục được anh trai, Tô An lại nhắc đến Vương Tiểu Thúy.
"Anh, anh có nhớ mẹ, có nhớ đại đội Vương gia không?"
"Nhớ."
"Sau khi anh về thành phố, chúng ta đến đại đội Vương gia thăm mẹ có được không anh?"
Tô Bình ủ rũ cúi đầu, lắc đầu rồi yếu ớt nói: "Anh quên đường về rồi."