Trong căn nhà kiểu tây tự xây xinh đẹp, một giọng nói hà khắc vang lên.
“Tô An, không phải tôi nói cô, cô chăm con tốt, nấu cơm sẵn sàng, hầu hạ người lớn tốt, mỗi tháng nộp lương lên, tôi thực sự không nghĩ ra Đại Hưng còn có thể tìm được lý do gì đánh cô?”
Người nói chuyện là một bà già mắt hếch lên.
“Nhà ai không sống như vậy, đâu có ai hở tí là đòi ly hôn? Nhà họ Tô chúng tôi không chấp nhận mất mặt như vậy, đợi lát nữa tôi bảo mẹ cô đích thân gọi điện thoại cho Đại Hưng, đợi Đại Hưng tới, cô cứ thuận theo bậc thang mà xuống, mau chóng theo nó về!”
Tô An mang gương mặt bầm tím sưng húp, một gương mặt tuyệt vọng nhìn bà già đang nói chuyện sỗ sàng.
Trước đây cô cũng từng chạy về mấy lần, lại rất nhanh bị đưa đi, nhưng bây giờ mình đã thành bộ dạng này rồi, trong lòng cô vẫn ôm một tia hi vọng người nhà sẽ cứu mình.
“Bà, anh ta sẽ đánh chết con, bà nhìn xem vết thương trên người con, bà xem vết thương trên người con đi? Con là cháu gái ruột của bà sao?”
Tô An hoảng loạn nhìn người nhà trước mặt mình, vén áo trên người, lộ ra vết thương mới cũ đan xen chồng chéo bên trong cho người nhà xem, hi vọng có thể có được sự thương hại của mọi người.
Trong nhà có không ít người, hoặc ngồi hoặc đứng, trên mặt đều có sự lạnh nhạt giống nhau.
Vết thương đáng sợ lộ ra trên người Tô An không thể khiến họ dao động.
Trong mắt Kỷ Thanh Thanh lóe qua vẻ thiếu kiên nhẫn, tát một cái lên mu bàn tay Tô An, áo đang vén lên lập tức rơi xuống, che đi những vết thương không nỡ nhìn đó.
“An An, bà con nói đúng, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, thành thật an phận, ai sẽ khi không đánh con, Đại Hưng không phải người như thế, người ta đã nói rồi, đánh là thương mắng là yêu, Đại Hưng sao không đi đánh người khác mà chỉ đánh con? Chứng minh nó yêu con, nghe lời mẹ, người ta đã đích thân tới đón con rồi, đợi lát nữa ngoan ngoãn theo nó về.”
Tô An cố gắng mở con mắt sưng phù đó ra, ngẩng đầu nhìn Kỷ Thanh Thanh, đây là người mẹ kế mà cô hiếu kính như mẹ ruột.
Quả nhiên không phải ruột thịt chính là không phải ruột thịt, nếu người bị đánh là con gái ruột của bà ta, Tô Kiều, bà ta chắc chắn có thể liều mạng với Triệu Đại Hưng!
Lưu Tuệ Lan - vợ chú hai vừa cắn hạt dưa vừa phát biểu ý kiến của mình: “Chị cả nói không sai, Tô An à, thím nói vài câu công đạo, chúng ta sẽ không hại con, giữa vợ chồng với nhau cãi vã đánh nhau một chút rất bình thường, làm phụ nữ phải mềm mỏng, phải biết bao dung, con nói con…”
Lưu Tuệ Lan dừng lại, ánh mắt quét qua bụng của Tô An: “Con nói con cũng không thể sinh được, ngoài Đại Hưng, còn có người đàn ông nào chịu con? Con đó, đừng làm bộ làm tịch quá, ba đứa con nhà họ Triệu, con đã hầu hạ nhiều năm như vậy, chúng sắp khôn lớn thành người rồi, đợi con già đi, chúng còn có thể bỏ mặc con không màng sao?”
“Con nói xem con mở miệng ra là ly hôn ly hôn, nếu con thật sự ly hôn, con đi đâu? Con xem bộ dạng này của con, sau này ai quản con? Lẽ nào còn muốn liên lụy nhà họ Tô chúng ta? Thím nói con nghe, em trai Tô Lỗi của con bây giờ vẫn chưa cưới vợ, anh hai con cũng nặng gánh, chúng ta đều không mắc nợ con.”
Tô An lắc đầu nguầy nguậy: “Thím, con, con sẽ không liên lụy nhà họ Tô, con sẽ không liên lụy Tô Lỗi và anh hai, con có thể đi làm, con có thể kiếm tiền nuôi sống mình…”
Kỷ Thanh Thanh thiếu kiên nhẫn ngắt lời con kế: “Tô An, sao con lại không biết tốt xấu chứ? Sống không phải là thế này sao? Vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, cứ coi như là vì tốt cho bọn trẻ, đời này nhịn một chút là qua, làm người không thể quá ích kỷ, chỉ nghĩ tới bản thân…”