Đời trước, Tô An bị bạo lực gia đình, sau khi báo cảnh sát, chú cảnh sát nói đây là việc nhà, không thuộc phạm vi quản lý của bọn họ.
Trốn về nhà mẹ đẻ cầu cứu, bà nội nói: "Cháu chăm con giỏi, nấu ăn ngon, hầu hạ người già cẩn thận, tiền lương mỗi tháng nộp lên, nó còn có thể đánh cháu sao? Nhà ai không phải như thế chứ?"
Mẹ kế nói: "Đánh là thương, mắng là yêu, sao thằng bé không đánh người khác, bởi vì cậu ấy yêu con đó, trở về với cậu ấy đi."
Thím nói: "Tô An, cháu cũng đừng có quá đáng, phụ nữ ấy à, tính tình phải mềm yếu, phải học cách bao dung."
Em trai cùng cha khác mẹ nói: "Chị không nhìn cái dáng vẻ như quỷ của chị đi, anh rể không chê chị cũng không tệ rồi."
Cha nói: "Cuộc sống của mình trôi qua không tốt, còn muốn quậy nhà mẹ đẻ gà bay chó chạy, đạo lý gia hòa thuận vạn sự hưng con không hiểu sao?"
Sau khi trọng sinh trở về, Tô An đã hiểu rõ, thì ra bạo lực gia đình là việc nhà. . . Thế là cô thành lưu manh? Nổi điên, khi cô đánh chồng nhiều lần đến độ vào bệnh viện, giơ dao đuổi mẹ chồng, ba đứa trẻ như ác ma mỗi ngày bị đánh kêu oa oa! Nhà chồng bắt đầu đòi ly hôn, ly hôn? Ly hôn là chuyện không thể nào, sau khi ly hôn đánh người là phạm pháp đó!