Chương 42: Anh Tranh khó hầu hạ

Cả ngày thi cử, buổi chiều về đến nhà Hứa Ninh cảm giác toàn thân mệt mỏi, cuộc thi này thật đúng là khó lường, so với tất cả mệt mỏi trước đó của cô cộng lại cũng không ngừng.

Sau khi thi xong, trường học liền cho bọn họ nghỉ, cũng bởi vì khu vực này vừa thoát ly cơm tập thể, nhà nhà đều có ruộng đất của mình, hiện đang mùa lúa mì bội thu, nhìn xung quanh là một khung cảnh vàng cam bất tận, bất cứ ai nhìn thấy nó sẽ điều hạnh phúc.

Bên cạnh đó, trẻ em ngày nay cũng là lực lượng lao động của gia đình, trong thời đại cần ngồi xổm cắt lúa bằng liềm, điều cần thiết là lao vào thu hoạch, nếu không, khi trời mưa, mùa màng sẽ thất bát. giảm đáng kể.

Trồng lúa mì không cố định vào ngày nào, có đôi khi sẽ chênh lệch từ ba đến năm ngày hoặc mười hoặc tám ngày, đương nhiên việc thu hoạch lúa mì sẽ không được ấn định vào một ngày thống nhất.

Lúa mì của nhà họ Hứa trồng muộn hơn mấy ngày nên phải đợi thêm ba đến năm ngày nữa, hơn nữa vì hàng xóm luôn hợp tác với họ để gieo trồng trong cùng một ngày nên tất cả đều cùng nhau làm, không giống như một số gia đình gieo trồng trong ngày một tuần thu hoạch đã bắt đầu.

“Ninh Ninh, thi thế nào? "Tần Tuyết Quyên nhìn thấy Hứa Ninh liền hỏi.

Hứa Ninh suy nghĩ một chút, "Con cảm thấy điểm số nhất định có tiến bộ, cũng không biết tốt như thế nào, sau bữa cơm chiều con đến bên anh Tranh nhờ anh ấy giúp con tính toán một chút, còn có mấy vấn đề không hiểu cũng phải hỏi anh Tranh một chút.”

"Đi cũng được, nhưng tối nay phải về ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta cùng đi dạo trong thành phố." Ngày mai Hứa Kiến Quân muốn vào thành phố thăm Hứa Xuân Mai, cô lại muốn dẫn con gái đi mua vài bộ quần áo.

Bây giờ trong nhà chỉ có một đứa con, điều kiện cũng không tồi, cũng không muốn Hứa Ninh mặc quần áo quá cũ.

Hơn nữa, Hứa Ninh có vẻ cao hơn một chút, ống quần và tay áo của bộ quần áo cũ hơi ngắn.

Lúc trước dựa theo ý của mẹ chồng, lúc mua quần áo cho con gái phải lớn hơn một chút, như vậy còn có thể mặc thêm hai năm, bất quá Tần Tuyết Quyên lại cảm thấy quần áo chỉ có vừa người mới mặc thoải mái, cũng không có tuân theo ý kiến của mẹ chồng, tuy rằng bị bà ngoài sáng trong tối nhắc tới nhiều lần, cũng chỉ là nhắc tới vài câu mà thôi, cô nghe một chút cũng được.

Hứa Ninh nghe nói có thể vào thành phố chơi, ánh mắt cả người đều trở nên hưng phấn, liên tục gật đầu.

Cũng không phải nói bây giờ còn hâm mộ cuộc sống của người thành phố bao nhiêu, nhưng nếu được ra ngoài dạo chơi thì ai nỡ từ chối.

Ở nhà Tạ Tranh, niềm vui sướиɠ trên mặt Hứa Ninh gần như tràn ngập, anh còn chưa từng thấy Hứa Ninh như vậy, trong trí nhớ có tồn tại loại niềm vui sướиɠ phát ra từ đáy lòng này hay không, cũng dần dần mơ hồ lên, cuối cùng chỉ còn lại đôi con ngươi đen nhánh trong suốt trước mắt này.

“Chuyện gì mà vui như vậy? "Tạ Tranh hỏi.

Hứa Ninh ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi giật giật: "Ngày mai mẹ dẫn em đi dạo quanh thành phố, anh Tranh, anh có muốn ăn gì không? Em mang về cho anh."

Tạ Tranh vì những lời này mà lòng chùng xuống, anh còn tưởng rằng có chuyện gì, hóa ra đi thành phố.

Có thể nào cô ấy vẫn còn khao khát cuộc sống ở thành phố?

“Không có gì muốn.”

... "Không biết có phải là ảo giác hay không, Hứa Ninh nhận ra anh dường như có chút không vui.

Chẳng lẽ vì không đi được cùng nhau, trong lòng giận dỗi?

Bất quá cũng đúng, trong suy nghĩ của Hứa Ninh, Tạ Tranh dù sao vẫn là một đứa trẻ mười lăm tuổi.

Trẻ con mà, đều thích chơi.

“Không bằng ngày mai chúng ta cùng nhau đi. "Rốt cuộc là giúp cô học bổ túc nhiều ngày, Hứa Ninh cũng thật lòng cảm kích anh, bất quá chỉ là mang thêm một người, lúc nhỏ Hứa Ninh cũng không ít phiền toái người ta không phải.

Đầu óc Tạ Tranh xoay rất nhanh, bởi vì những lời này rất nhanh liền hiểu được suy nghĩ của Hứa Ninh, chỉ cảm thấy mình đây là quan tâm mù quáng, mạch não của hai người căn bản là không cùng một trình độ.

"Trong nhà còn có việc, anh sẽ không đi, em ra ngoài đừng chạy loạn, đi theo bên cạnh thím Hai, miễn cho không cẩn thận đi lạc người trong nhà lo lắng." Tạ Tranh bởi vì cô đang nhớ nhung mình, ngữ khí cũng trở nên ôn hòa.

Hứa Ninh trong lòng thở dài, người trẻ tuổi này thật là khó hầu hạ, có thể thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật trang sách.

Không đi thì không đi, cô và mẹ đi một lần là được, ít nhất lúc trở về, có thể mua chút đồ ăn ngon cho Tạ Tranh.

Cũng may Tạ Tranh không biết suy nghĩ của Hứa Ninh, nếu không thật sự phải nghiêm mặt không để ý đến cô gái nhỏ tự cho mình là đúng này.

Ngày hôm sau trời còn hơi tối, người một nhà Hứa Ninh liền nói lời tạm biệt bà cụ, dưới ánh sao mờ ảo bước ra khỏi nhà.

Từ thôn của họ đến thành phố mất hơn ba tiếng đồng hồ, mặc dù họ đi muộn hơn, có thể đến trước buổi trưa, nhưng nếu đến muộn hơn thì sẽ không có chỗ ngồi trên xe khách.

Chỉ có hai chuyến xe khách đi đến thành phố đi qua thôn bọn họ, mỗi ngày, lúc 5 giờ và 9 giờ, và những người chỉ muốn đi đến thành phố sẽ bắt chuyến xe khách lúc 9 giờ, cho nên năm giờ sáng chuyến xe này, nếu may mắn thì có chỗ ngồi, nếu không, chặng dừng này sẽ mất hơn ba tiếng đồng hồ, thật sự rất mệt mỏi.

Lúc chạy tới cửa thôn, thời gian còn chưa tới năm giờ, bất quá bên này đã có người cùng thôn đang chờ xe.

“Kiến Quân đây là muốn mang theo vợ con vào thành phố? "Một người đàn ông trung niên vui tươi hớn hở hỏi.

"Đúng vậy, đều nghỉ liền dẫn hai mẹ con cô ấy đi dạo, anh Đại Quốc cũng đi thành phố?"

Hứa Đại Quốc lắc đầu nói: "Anh xuống xe ở thôn Tiền Lương, Tú Tú ở cữ xong, đi đón dì của chú về.”

“Nghe nói Tú Tú sinh ra một tiểu tử mập mạp, chúc mừng.”

“Hừ, tiểu tử kia không phải người nhà chúng ta cũng may mẹ chồng dễ gần, hơn nữa dì của chú và nhà mẹ đẻ cùng một thôn, có quan hệ này, Tú Tú ở bên kia sống cũng thoải mái, lần này lại sinh một cậu con trai, chúng ta bên này cũng yên tâm.”

“Anh Đại Quốc nói rất đúng.”

Hứa Ninh kéo cánh tay mẹ, nghe cha mẹ cùng người trong thôn ở bên này chờ xe trò chuyện, đều là chuyện nhà, mẹ chồng nàng dâu nhà ai lại cãi nhau, tiểu tử nhà ai lại leo cây xuống sông, lúa mạch nhà ai thu hoạch không tốt, tựa hồ có đề tài tán gẫu không hết.

Lúc này tầm nhìn không cao, nhiệt độ có chút mát mẻ, trong không khí có sương mù nhàn nhạt, lẫn trong sương mù mùi cỏ xanh, hít một hơi cũng cảm thấy giống như có thể thanh trọc khí, vũ hóa thành tiên.

Không lâu sau, một chiếc xe khách bình thường màu trắng chao đảo, bởi vì mặt đường toàn là đường đất, đầy ổ gà, tần suất rung chuyển của xe thật sự rất đáng lo ngại.

Xe khách dừng lại bên cạnh bọn họ, một nhân viên bán vé tóc ngắn ngang tai mở cửa xe đi xuống, gọi mọi người lên xe.

Hứa Ninh đi theo mẹ đi vào, phát hiện phía trước đã ngồi đầy người, phía sau làm cũng không tính là nhiều, may mà người trong thôn bọn họ đều có thể chiếm một chỗ ngồi.

Từ thôn Hương Sơn đến thành phố, mỗi người thu phí là bốn hào hai, nghe được báo giá của người bán vé, Hứa Ninh cảm thấy rất hoài niệm.

Một mao hai mao về sau cơ hồ rất hiếm thấy, thay vào đó là tiền thép, ngoại trừ một số người già còn lưu giữ, càng là cơ hồ không thấy được.

Có vẻ như từ thôn bọn họ đến trong thành chỉ có bốn mao hai, ngay cả một viên kẹo que cũng không mua được, nhưng hiện tại sức mua rất cao, thu nhập ròng bình quân đầu người ở nông thôn ước tính chưa đến một trăm đồng, tiền lương của Hứa Kiến Quân là một trăm lẻ mấy đồng, dựa theo con số này, một nhà bọn họ vào trong thành phố thêm vài lần nữa, tiền này cũng liền tiêu không nhiều lắm.