Chương 10: Cố gắng trở nên trắng hơn

Giang Niệm Tư sửng sốt, theo lời bà cụ thì không khó đoán ra, nguyên chủ trước kia hẳn là không quá muốn vào trong trấn phát triển.

Ăn trứng gà xong, Giang Niệm Tư sắp xếp lại từ ngữ trong đầu một chút rồi mới thưa: “Điều kiện trong nhà không tốt, con muốn dựa vào bản lĩnh của mình để mẹ và bà sống tốt hơn.”

Lời này bà cụ rất thích nghe.

“Ai da, bé cưng Niệm đúng là biết thương người nhà, không uổng công bà thương con.”

Bà cụ cười tít cả mắt: “Con yên tâm, ông Trương của con có quan hệ tốt với bà lắm, ngày mai bà đưa con lên trấn trên, đưa con đi bái sư.”

Được lời bảo đảm của bà cụ, tâm trạng Giang Niệm Tư vui hơn hẳn.

Về đến nhà, nghĩ Đinh Hồng Mai và Giang Thành đã đi ra ngoài làm việc, cô liền chuẩn bị sẵn cơm nước cho họ.

Sức khỏe cô không tốt, Đinh Hồng Mai không cho cô làm những việc này.

Nhưng Giang Niệm Tư luôn muốn làm chút gì đó giúp đỡ người nhà.

Kĩ năng nấu nướng của cô cực kì tốt nên muốn thể hiện kĩ năng, nấu một bữa ra trò cho mọi người.

Đi vào phòng bếp cô mới phát hiện gia vị trong nhà chỉ có muối, mỡ heo cũng đã gần hết.

Trừ củ cải muối ra thì chỉ còn rau dưa xắt nhỏ muối.

Không bột đố gột nên hồ.

Tinh thần nấu nướng nhiệt liệt của cô như bị dội một chậu nước lạnh, tắt ngúm.

Hết cách rồi, chỉ đành nấu chút cháo ngô vậy.

Giang Niệm Tư đun nước.

Đinh Hồng Mai và Giang Thành vừa về là có thể tắm nước nóng rồi.

Ở niên đại này, dân quê không cầu kỳ như vậy, họ không tắm rửa thường xuyên lắm. Nhưng cả ngày người ngợm bẩn thỉu mà vừa về nhà đã được tắm nước nóng luôn, ai lại không thích cơ chứ?

Đinh Hồng Mai vừa múc nước tắm rửa vừa nhắc mãi Giang Niệm Tư: “Lần sau đừng làm, sức khỏe con không tốt, thùng nước kia nặng lắm.”

“Đúng đó, Tư Tư à, lần sau em đừng làm mấy việc này nữa, chờ anh về, anh làm cho.” - Giang Thành phụ họa nói.

Giang Niệm Tư không quen để người khác gánh vác mọi chuyện còn mình lại coi là chuyện đương nhiên ngồi hưởng.

Cho nên cô nghe vậy cũng chỉ cười cười, không phản bác, cũng không có đồng ý.

Tắm rửa xong, cả nhà uống cháo ngô.

Thứ này uống vào không đủ no, cho nên Đinh Hồng Mai và Giang Thành cả ngày làm việc quần quật đã gầy như que củi.

Hoàn cảnh chung như vậy rồi, trong thôn còn rất nhiều người ngay cả cháo ngô cũng không có mà uống.

Trên bàn cơm, Giang Niệm Tư nói chuyện muốn lên trấn trên làm việc ở phòng khám trung y với Đinh Hồng Mai.

Trong mắt Đinh Hồng Mai, học y thì đều là nhân tài có tương lai.

Nếu không mẹ chồng đã không được nhiều người trong thôn kính trọng như vậy, ai mà chẳng có lúc bị ốm cơ chứ.

Bà thiếu điều giơ hai chân hai tay tán thành.

-

Bà cụ làm việc rất nhanh, ngày hôm sau đã đưa Giang Niệm Tư đi khỏi thôn lên trấn nhỏ.