Ngoại trừ hai người Khương Tư Duệ và Từ Xảo Xảo, gia đình của nhóm thanh niên trí thức xuống nông thôn cùng với Úy Nam cũng đang nghĩ cách đưa bọn họ về thành phố.
Mắt thấy mọi người gần như sắp rời khỏi đây, trong nhóm nữ sinh chỉ còn lại một mình Úy Nam vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì.
Úy Nam nhiều lần viết thư về cho gia đình, cầu xin ba mẹ suy nghĩ lại sau đó tìm cách đưa cô về thành phố.
Thậm chí, cô còn hứa hẹn chỉ cần được trở về thành phố thì có thể cả đời không lấy chồng, tiền lương kiếm được đều sẽ giao hết cho gia đình.
Tuy nhiên cô không nhận được thư hồi âm.
Sau nhiều lần viết thư, cuối cùng chỉ nhận được mấy chữ lạnh băng của Úy Đại Dân: Không có biện pháp, tiếp tục chờ đợi.
Úy Nam thuộc kiểu người nhẫn nhục chịu đựng, bản thân không tìm được biện pháp nên chuẩn bị chấp nhận số phận.
Nhưng Từ Xảo Xảo không phải là người như vậy.
Cô ấy đau lòng Úy Nam, lại càng lo lắng nếu tất cả thanh niên trí thức đều rời đi để một mình Úy Nam ở lại nơi khỉ ho cò gáy này, thì không biết cuối cùng cô sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế nào.
Vì thế, sau suy đi nghĩ lại cô ấy liền đưa ra một gợi ý cho Úy Nam.
Đó là muốn Úy Nam ép Khương Tư Duệ kết hôn với cô.
Từ Xảo Xảo nói, lúc Úy Nam rơi xuống sông lớn tiếng kêu cứu, rất nhiều người xung quanh đều nghe thấy.
Khi đó mọi người đều đang ở bên ngoài, nhưng Khương Tư Duệ ở gần đó nhất nên liền lao xuống cứu cô lên.
Thời điểm anh cứu được Úy Nam, bên bờ sông có rất nhiều người. Mọi người đều nhìn đến Úy Nam ôm chặt lấy anh.
Quần áo đơn bạc, có thể nói thân thể hai người bọn họ dính sát vào nhau trước mặt rất nhiều người.
Từ Xảo Xảo nói, Úy Nam hoàn toàn có thể lợi dụng điều này yêu cầu Khương Tư Duệ kết hôn với cô.
Bởi vì mọi người đều biết rằng cô là người sống nội tâm, tính cách thẹn thùng lại nhút nhát.
Một người thẹn thùng như cô lại bị mọi người nhìn thấy đang ôm một người đàn ông, mặc dù xuất phát từ nguyên nhân đặc thù nhưng nếu Úy Nam đưa ra yêu cầu kết hôn thì cũng là điều dễ hiểu.
Về phần Khương Tư Duệ, anh hiện đang chuẩn bị nhập ngũ, hồ sơ lý lịch và tác phong của anh không được phép xuất hiện một chút tỳ vết.
Nếu có người biết khi ở nông thôn tác phong của anh xuất hiện vấn đề, dù là vì cứu người thì anh chắc chắn cũng không thể nào nhập ngũ.
Khi nghe Từ Xảo Xảo nói điều này, Úy Nam vô cùng sửng sốt.
Cô hoàn toàn không dám nghĩ đến còn có thể làm như vậy!
Huống chi… Úy Nam cũng không có lá gan đó.
Chỉ cần nghĩ đến việc phải dùng lý do như vậy để uy hϊếp ân nhân đã cứu mình, hơn nữa còn là một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ lại vô cùng xa lạ, Úy Nam đã sợ đến mức hai chân mềm nhũn.
Vì thế Úy Nam sống chết cũng không đồng ý. Tuy nhiên, Từ Xảo Xảo càng nghĩ lại càng cảm thấy ý tưởng này khả thi.