Đài máy may đã từng là thứ Văn Thanh muốn nhất, rất quý, 180 khối một đài, chú cô đều mua không nổi.
Ngày đó làm xong váy, dì Tiêu liền coi trọng tay nghề Văn Thanh, cũng nhìn trúng cái váy này, ra giá mười hai đồng tiền mua lại.
Lúc ấy Văn Thanh không bán, cô làm váy chính là vì mặc cho Kỷ Ngạn Quân xem. Sau đó dì Tiêu lại dò hỏi Văn Thanh có đồng ý ở trong tiệm hỗ trợ may vá không, lúc ấy Văn Thanh từ chối hoàn toàn, cô sắp gả đến vạn nguyên hộ Kỷ gia của huyện thành, làm loại chuyện này quá mất mặt.
Cho nên, cô không làm.
Lúc này, cô mang theo váy lại đây.
Văn Thanh còn chưa đi vào trong tiệm, dì Tiêu cũng đã nhìn thấy Văn Thanh, Văn Thanh có thiên phú làm quần áo đẹp, cô đã từng ở nơi này, tiện tay hỗ trợ dì Tiêu, dùng máy may làm ba bộ quần áo, khách nhân mặc đẹp, lại cảm thấy thoải mái. Sôi nổi khen không thôi, hơn nữa chỉ đích danh Văn Thanh lại làm cho chính mình thêm hai bộ. Văn Thanh cũng thường lại đây, mượn máy may dì Tiêu dùng.
Cho nên dì Tiêu đối với Văn Thanh cực kỳ quen thuộc.
“Dì Tiêu.” Văn Thanh cười gọi một tiếng.
Nụ cười này làm dì Tiêu cảm thấy, Văn Thanh giống như hiểu chuyện hơn không ít: “Văn Thanh? Lại tới nơi này dùng máy may?”
Văn Thanh cười cười, có chút khó có thể mở miệng, nhưng vẫn là lấy hết dũng khí nói: “Dì Tiêu, lần trước dì không phải coi trọng cái váy này sao?” Nói, Văn Thanh đem váy lấy ra: “Váy này, cháu chỉ thử một chút, một lần cũng không có mặc qua. Cháu chính là muốn hỏi một chút, váy này dì còn muốn không?”
Dì Tiêu nghe vậy đánh giá Văn Thanh: “Sao đột nhiên nghĩ thông suốt thế? Vậy cháu tới tiệm dì hỗ trợ không?”
“Cháu có chút việc gấp cầu tiền, tới tiệm hay không, cháu phải suy xét đã.” Văn Thanh nói.
Dì Tiêu lại là vừa ý tay nghề Văn Thanh, cũng vừa ý váy này. Lúc trước váy này treo trong tiệm bà, liền có hai cô gái có tiền tới hỏi, đều ra giá mười lăm đồng tiền, chỉ là, bọn họ chủ động mua, cùng Văn Thanh đưa tới cửa để bà mua, giá cả khẳng định không giống nhau.
“Dì Tiêu, nếu không như vậy, dì xem bộ này cháu cũng chỉ thử một lần, lại là chủ động để dì mua. Dì lần trước cho cháu mười hai đồng tiền, lần này trừ hai khối tiền, cho cháu mười khối tiền thôi, dì cũng biết đây là vải dệt làm thủ công cháu phải dùng mười một đồng tiền, cháu còn giày xăng đan cùng váy nguyên bộ, cũng tặng cho dì. Mặt khác, cháu ngày mai lại đây, giúp dì nửa ngày, làm hai bộ đồ, để đi thanh nhàn.” Văn Thanh nói.
Còn có giày xăng đan? Dì Tiêu cảm giác lần này kiếm lớn, lại nghe nói Văn Thanh muốn giúp bà làm hai bộ đồ, lập tức cao hứng không thôi, vốn đang muốn làm bộ làm tịch ép giá, bằng không không mua, nhưng nhìn Văn Thanh có thành ý như vậy, liền nói ngay: “Đây là cháu nói nha, cháu đừng lừa dì, còn có, cháu suy nghĩ làm chỗ dì đi, dì cho cháu tiền công.”
Vừa nghe dì Tiêu sảng khoái đáp ứng như vậy, Văn Thanh vui vẻ, cô liền biết dì Tiêu sẽ đáp ứng. Cười nói: “Cảm ơn dì, cảm ơn dì Tiêu.”
Dì Tiêu là người dứt khoát lưu loát, nhận túi, liền đem hai đồng năm khối giao cho Văn Thanh.
Thời đại này năm đồng tiền, vẫn là tiền giấy màu vàng, Văn Thanh nhận tiền, trong lòng ẩn ẩn có chút hưng phấn, không dừng lại liền rời đi.
Dì Tiêu ở phía sau gọi: “Tiểu nha đầu, cháu cũng đừng quên đáp ứng chuyện của dì.”
“Được, cháu đã biết, cháu ngày mai nhất định tới.”
Dì Tiêu vuốt ve váy bông, mở ra, phần eo có dây thun, lỗ kim đi nhẹ nhàng tinh tế, kiểu dáng mới, dì Tiêu yêu thích vuốt, tự nhủ nói: “Nha đầu này tay nghề thật đúng là cao.”
Cùng lúc đó, Văn Thanh nắm mười khối tiền, không trực tiếp về Thủy Loan thôn, mà là chạy đến huyện thành trước, mua ba cân dầu, tiêu sạch năm khối, để bốn đồng tiền ở túi quần. Tiếp theo lại đi mua năm cân bột mì, mua hai cân thịt heo, hai cân bột mì, còn muốn mua thứ khác, phát hiện không thể.
Đem toàn bộ đồ cất vào bao tải nhỏ, khiêng trên vai.
Vừa mới đi hai bước, bỗng nhiên cảm thấy một hình bóng quen thuộc từ trước mắt thoáng qua, trong lòng đau xót, vội vàng quay đầu, khắp nơi tìm kiếm, lại cái gì cũng không có tìm được, thầm nghĩ chắc là bởi vì Kỷ Ngạn Quân liền ở đây, cho nên cô mới có thể sinh ra loại ảo giác này.
Văn Thanh lắc lắc đầu, loại bỏ tạp niệm, nhanh chóng về Thủy Loan thôn.
Vừa đến Thủy Loan thôn lại gặp không ít hàng xóm, hàng xóm sôi nổi chào hỏi.
“Văn Thanh, cháu xách gì đó? Nhìn cháu mệt vậy, mặt đều đỏ.”
“Văn Thanh, dì tới giúp cháu đi.”
“Văn Thanh, bao tải này chứa gì vậy, phình phình. Có phải huyện thành bên kia đưa không?”
“…”
Trước kia nếu là Văn Thanh nghe thấy mấy lời này, khẳng định sẽ sặc trở về, chỉ là, hiện tại cô không phải cô đời trước, toàn bộ quá trình cười: “Không có gì.”
“Không cần giúp, cháu làm được.”
“Không phải huyện thành đưa.”
“…”
Chờ đến khi vào sân, Văn Thanh “Bang” một tiếng, đem bao tải ném xuống, bóp eo, thở hổn hển.
Lúc này, Diêu Thế Linh đang giặt đồ.
Văn Lượng ngồi ở trong viện, cúi đầu muốn học phí.
Văn Bằng đang đợi Văn Lượng cùng nhau đi học.
Văn Thanh há mồm thở dốc lúc sau từ túi quần móc ra bốn đồng tiền, nói: “Lượng Lượng, cho em học phí, đi học đi.”