Chương 37

Lương Văn Hoa!

Lương Văn Hoa, mẹ Kỷ Ngạn Quân, đời trước là mẹ chồng cô. Một khi nhìn thấy cô chỉ có chán ghét, hận không thể dùng một chân đá văng cô ra, xoay mặt đón Chương Phương Phương vào cửa.

Văn Thanh lại lần nữa hoảng thần.

“Kỷ Ninh Chi!”

"Đến đây." Lương Văn Hoa đáp, tiếp theo "Loảng xoảng" vang lên một tiếng, cánh cửa sắt lớn bị kéo ra, Lương Văn Hoa đứng ở cửa, nhìn thấy ngoài cửa đứng một đám người, đầy mặt kinh ngạc: "Chuyện gì đây?"

Lương Văn Hoa là người ăn mặc sành điệu, quần áo kiểu tóc đều là phong cách thời thượng của thời đại này, hơn nữa bà ta nhìn qua là một mỹ nhân lạnh lùng, Kỷ Ninh Chi có tám phần giống bà ta, Kỷ Ngạn Quân chỉ có một phần.

Chị Lưu vừa thấy Lương Văn Hoa, đã bị khí chất coi thường người khác của Lương Văn Hoa làm cho ngẩn người, trái lại nghĩ đến Văn Thanh muốn đưa chị ta vào đồn công an, liền không quan tâm gì nữa, lớn tiếng hỏi: "Kỷ Ninh Chi đâu?"

Lương Văn Hoa mặt không biểu cảm hỏi: "Tìm con bé làm gì?" Ánh mắt lướt qua Văn Thanh, bà ta lập tức nhíu mày, ngay lập tức phòng bị: "Cô tới làm gì?"

Văn Thanh đã không còn là Văn Thanh của kiếp trước, đối mặt với Lương Văn Hoa, cô sẽ không bao giờ vì sợ mất đi Kỷ Ngạn Quân mà thỏa hiệp, lấy lòng và kiêng dè, cô bình tĩnh nói: "Tôi tới tìm Kỷ Ninh Chi."

Thái độ của Văn Thanh lúc này khiến Lương Văn Hoa hơi sửng sốt, thầm nghĩ đứa nhỏ này sao vậy, thái độ lại lạnh lùng như vậy, Lương Văn Hoa không vui: "Kỷ Ninh Chi không có ở nhà."

"Tôi rõ ràng nhìn thấy cô ta chạy về nhà, cô nói sao cô ta không ở nhà?"

"Tôi cũng thấy."

"Tôi cũng thấy được."

"..."

Trong đám người có mấy người lên tiếng, sôi nổi nói rằng Kỷ Ninh Chi đã về nhà, hơn nữa đang ở trong sân.

Lương Văn Hoa sắc mặt nghiêm nghị, hung hăng trừng mắt nhìn Văn Thanh: "Văn Thanh, cô lại đang làm cái gì quỷ gì! Tôi nói cho cô biết, hôm nay Ngạn Quân không ở nhà, cô làm loạn nữa đều không gặp được thằng bé! Đừng ở chỗ này trước mặt nhiều người không biết xấu hổ!"

Văn Thanh không vội không vàng: "Tôi nói là tới tìm Kỷ Ninh Chi."

"Tìm Ninh Chi làm gì?" Lương Văn Hoa tỏ vẻ không kiên nhẫn.

Văn Thanh không trả lời, mà là nhìn về phía Chị Lưu, Chị Lưu vội vàng thể hiện thái độ giống với Văn Thanh, đối với Lương Văn Hoa nói: "Tìm Kỷ Ninh Chi đi đồn công an lập hồ sơ."

"Lập hồ sơ? Bị án gì?"

Chị Lưu lớn tiếng nói: "Cô ta thuê người vu khống người khác tội gϊếŧ người."

"Nói bậy!" Lương Văn Hoa lạnh lùng cắt ngang.

Chị Lưu bị khí thế nghiêm khắc đột nhiên của Lương Văn Hoa làm cho sợ hãi, quay đầu nhìn Văn Thanh sắc mặt trấn định, âm thầm ngưỡng mộ đồng thời chính mình cũng rất tự tin: "Tôi nói bậy hay không, bà đưa Kỷ Ninh Chi ra, tôi cùng cô ta đối chất một chút không phải sẽ biết sao."

"Ai có thời gian cùng cô đối chất, đi đi đi, chạy nhanh đi." Lương Văn Hoa xua tay, hoàn toàn không tin, thậm chí đối với Văn Thanh, đối với đám người trước mắt, bà ta đều rất phản cảm, đuổi người ra ngoài.

Lúc này, trong sân có người gọi: "Mẹ Ngạn Quân, ván mạt chược này còn đánh nữa không?"

Lương Văn Hoa đáp một tiếng: "Đánh, đánh." Nói xong Lương Văn Hoa liền định đóng cửa.

"Ai ai ai, bà đóng cửa cái gì." Chị Lưu là người đầu tiên không chịu: "Kỷ Ninh Chi thuê người làm chuyện xấu, bà sao không cho cô ta ra ngoài nói một câu! Còn có vương pháp hay không?"

"Đúng đó."

"Sao Kỷ Ninh Chi lại không thèm ra mặt?"

"Không sợ cô ta không ra ngoài, lát nữa Văn Thanh đi đồn công an, sẽ có công an đến tìm Kỷ Ninh Chi hỏi chuyện. Mọi người đừng nóng vội."

“……”

Nếu một người hai người nói Kỷ Ninh Chi, Lương Văn Hoa căn bản không thèm để ý, nhưng khi ngoài cửa có một đám người xem náo nhiệt đều nói Kỷ Ninh Chi tiêu tiền hắt nước bẩn, Lương Văn Hoa chần chừ, ngước mắt nhìn Văn Thanh.

Văn Thanh đang nhìn bà ta, bỗng nhiên nhướng mày cười.

Trong lòng Lương Văn Hoa nhảy dựng. Văn Thanh vốn tính tình nóng nảy, nói gì làm nấy, nhưng chưa bao giờ có ánh mắt trầm tĩnh, khó hiểu như lúc này, thậm chí tràn ngập khıêυ khí©h.

Lương Văn Hoa chống hai tay lên khung cửa, nhưng không thể nào đóng cửa lại. Chẳng lẽ Kỷ Ninh Chi thật sự làm chuyện không nên làm?

"Văn Hoa, sao vậy?" Bạn của Lương Văn Hoa đi tới hỏi, thoáng nhìn thấy đám người đang đứng ngoài cửa, hoảng sợ: "Sao có nhiều người vậy, họ đang làm gì vậy?"

"Tìm Kỷ Ninh Chi!" Chị Lưu kêu lên.

Bạn của Lương Văn Hoa nhìn về phía Lương Văn Hoa.

Lương Văn Hoa vốn luôn coi trọng sĩ diện, thân phận "chuẩn tức phụ" của Văn Thanh đã làm bà ta mất giá, cũng không thể để con gái mình cũng bị gièm pha. Bà ta sắc mặt khó coi, nhưng cũng cười nói: "Không có gì, bà vào phòng đợi tôi một lát, một lát tôi sẽ vào."

Bạn của Lương Văn Hoa xấu hổ gật đầu, sau đó vào sân, vào một căn phòng nhỏ.

Mới vừa bước vào phòng nhỏ, liền cùng hai người bạn khác nói chuyện.

"Các người biết không?"

"Sao sao?"

"Văn Thanh mang theo người tới đây gây rối!"

"Gây rối cái gì, gây rối cái gì?"

"Tôi vừa rồi từ trong đám người nghe được tin tức, nói là Ninh Chi tiêu tiền thuê người, đi cửa hàng may vá của dì Tiêu, định đuổi Văn Thanh ra khỏi thành phố, kết quả người được thuê này bây giờ lại cắn Ninh Chi một ngụm. Văn Thanh vốn tính tình thù dai, liền mang theo người tới đây, nói là muốn đưa Ninh Chi lên đồn công an, cho công an xử lý."

"Này thì không được! Ninh Chi là một cô gái ngoan, ra đồn công an, đừng nói ở thành phố không dám ngẩng đầu, vào trường học cũng bị bạn bè cười chết mất."

"Bốp" một tiếng vang lớn, vọng đến từ bên kia phòng.

Ba người bạn hoảng sợ, vội vàng im lặng.

Nhưng Kỷ Ninh Chi đã nghe rõ ràng những lời họ nói, đang ở trong phòng mình quăng ngã đồ đạc.

"Văn Thanh, Văn Thanh, cái con quê không biết xấu hổ này!" Kỷ Ninh Chi vừa tức vừa bực, ngoài miệng mắng chửi, nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi, đứng trong phòng không biết phải làm sao, cuối cùng ngã xuống giường oà khóc, nhưng vẫn không dám ra khỏi phòng.

Cùng lúc đó, Văn Thanh cùng Lương Văn Hoa đang giằng co.

Lương Văn Hoa vẫn luôn cho rằng mình có uy hϊếp ở trước mặt Văn Thanh, ít nhất bà ta làm

“ mẹ chồng”, có quân bài “Kỷ Ngạn Quân” trong tay, luôn luôn nắm Văn Thanh trong lòng bàn tay, chính là giờ phút này Văn Thanh căn bản không để bà ta vào mắt.

“Văn Thanh, cô rốt cuộc muốn làm gì?” Lương Văn Hoa áp chế lửa giận hỏi.

Văn Thanh bình tĩnh nói: "Tôi muốn Kỷ Ninh Chi đi đồn công an cùng tôi để trả lại sự trong sạch cho tôi." Vừa rồi chị Lưu đã mang tiền mà Kỷ Ninh Chi thuê đưa cho cô, điều khiến cô vui mừng là trên tờ tiền lẻ mới tinh có dính một chút sơn móng tay màu đỏ. Sơn móng tay màu đỏ luôn là thứ mà Kỷ Ninh Chi yêu thích nhất, loại sơn móng tay này thời đó có giá sáu hào một lọ, màu sắc rất nổi bật, thoa lên thì nửa ngày không thể rửa sạch, vì vậy Kỷ Ninh Chi mới có thể cọ được lên tiền lẻ.

Có nhân chứng và vật chứng, Lương Văn Hoa đương nhiên không đủ tự tin.

Lương Văn Hoa cố nén giận, nhỏ giọng nói: "Văn Thanh, cô còn ngại không đủ xấu hổ sao? Cô bỏ rơi người nhà họ Văn, lại chạy đến bỏ rơi người nhà họ Kỷ đúng không? Lương tâm cô bị mất rồi phải không?"

Văn Thanh không giận mà cười: " Dì à, tôi một không làm hại người khác, hai không làm hại chính mình. Làm người đường đường chính chính, vì mình và chủ lấy lại công lý, có gì xấu hổ đâu? Ngược lại Kỷ Ninh Chi lại nấp ở nơi tối tăm, lấy tiền bẩn, hỏi xem ai so với ai có lương tâm hơn?"

Sắc mặt Lương Văn Hoa lập tức thay đổi, mở to miệng không nói nên lời.

Văn Thanh hỏi lại: "Có gì không được?"

Một câu khiến Lương Văn Hoa á khẩu không trả lời được, Lương Văn Hoa âm thầm cắn răng, hàng xóm láng giềng đã kéo đến xem náo nhiệt, Lương Văn Hoa hận không thể ngồi xuống đất, khóc lóc, xua đuổi đám người này đi, nhưng nếu bà ta thật sự làm vậy, chỉ sợ náo nhiệt sẽ càng lớn hơn. Bà ta chưa bao giờ xấu hổ đến vậy, lúc này đầu óc choáng váng, Ngạn Quân mấy ngày nay đang đi công tác ở Đông Châu, nếu không, cũng sẽ không đến mức náo loạn như vậy.

Làm thế nào để giải quyết chuyện này đây? Văn Thanh không biết xấu hổ này, không chỉ không biết xấu hổ cho bản thân, còn muốn kéo cả nhà người khác xuống nước.

Lương Văn Hoa bình tĩnh một lúc lâu, nhưng vẫn không thể chịu đựng được, lúc này mới nói: "Tôi đi xem Kỷ Ninh Chi có ở nhà không? Các cô đợi ở đây."

"Được." Văn Thanh đáp.

Chị Lưu thúc giục: "Mau đi đi."

Lương Văn Hoa trong lòng mắng hai người một trận, đóng cửa, vào sân.

Ngoài sân, một đám người đang nói chuyện phiếm hoặc ăn hạt dưa, nhìn thấy khí thế của Lương Văn Hoa từ mạnh mẽ đến yếu ớt rồi đến bất lực đánh trả, họ đều cảm thấy hả hê. Tóm lại, họ muốn xem náo nhiệt đến tận cùng.

Lương Văn Hoa vào sân sau, đi thẳng đến phòng của Kỷ Ninh Chi.

Kỷ Ninh Chi vẫn đang nằm trên giường khóc.

"Khóc, khóc có ích gì?" Lương Văn Hoa vào phòng liền mắng.

Kỷ Ninh Chi cuối cùng ngẩng đầu lên: "Mẹ, con không đi đồn công an, con không đi."

Lương Văn Hoa trong lòng chợt lạnh, vốn dĩ bà ta tính toán vào hỏi Kỷ Ninh Chi một chút, xem tình hình có thay đổi gì không, dựa theo biểu hiện phản bác của Kỷ Ninh Chi, không ngờ Kỷ Ninh Chi lại tự thừa nhận, những gì người ngoài sân nói đều là thật.

"Con, con..." Lương Văn Hoa nói không nên lời.

Kỷ Ninh Chi khóc lóc nói: "Con chỉ không muốn để cô ta gả vào nhà mình, cô ta nói hôn sự đã tan vỡ, nhưng anh lại không thừa nhận, cứ nói không có chuyện này. Hôm đó, anh rõ ràng đang vội đi Đông Châu, nhưng lại cố tình lái xe tải vòng qua cửa hàng may vá của dì Tiêu để nhìn Văn Thanh một cái rồi mới đi, mẹ, anh có phải thích cô ta không? Còn chị Phương Phương nữa, con không cần Văn Thanh gả đến nhà mình!"

Lương Văn Hoa kinh ngạc hỏi: "Anh trai con chuyên đi nhìn người ta?" Ngạn Quân đối với Văn Thanh không phải vẫn luôn lạnh nhạt sao?

Kỷ Ninh Chi gào lên: "Đúng vậy, cô ta cái gì cũng không biết, không có tri thức, không có tố chất, chỉ biết mỗi ngày ăn diện lộng lẫy ở trước mặt anh trai khoe khoang, con ghét cô ta ghét cô ta!"

"Vậy con cũng không thể tiêu tiền để người ta đi bôi xấu cô ta, bắt lỗi cô ta, lại còn có nhiều người làm chứng. Hiện tại bọn họ đang chờ ở ngoài viện, muốn đưa con đến đồn công an."

"Con không đi! Con không đi!" Kỷ Ninh Chi lại khóc lên.

Lương Văn Hoa thở dài một tiếng.

Kỷ Ninh Chi khóc càng lớn hơn.

Lương Văn Hoa thực sự không hiểu, Văn Thanh giống như thay đổi người khác vậy, khiến bà ta không thể nắm được nhược điểm, cho nên lúc này bà ta không có chút manh mối nào, chỉ có thể lo lắng sầu não.

Kỷ Ninh Chi khóc lớn nói: "Mẹ, làm sao bây giờ? Nếu bạn học của con biết con đi đồn công an, con sẽ không còn mặt mũi sống nữa..."

Lương Văn Hoa phiền lòng ý táo: "Anh trai con cũng không ở nhà, Văn Thanh là chết vẫn cứng đầu, này..."

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng: "Khóc gì thế?"

Kỷ Ninh Chi sửng sốt: "Ba?"

Kỷ Hữu Sinh từ phòng bên ngoài bước vào.

Lương Văn Hoa vội hỏi: "Anh từ cửa sau về à?"

"Ừ, Ninh Chi đây là sao vậy?" Kỷ Hữu Sinh hỏi.

Lương Văn Hoa kể lại chuyện hôm nay, tránh nặng tìm nhẹ, sau đó tức giận nói: "Hữu Sinh, anh xem đứa nhỏ Văn Thanh này không hiểu chuyện thế nào, đem chuyện này làm cho mọi người đều biết, còn muốn đưa Ninh Chi đến đồn công an, tâm của cô ta sao lại xấu như vậy!"

"Người không hiểu chuyện là ai?" Kỷ Hữu Sinh đập bàn một cái, lớn tiếng trách mắng: "Con gái có tiền, tiêu tiền đi thuê người bôi xấu, ai không hiểu chuyện? Ai xấu xa? Ninh Chi nếu là ở xã hội cũ, phải chịu tội, đây là đi theo đường tà!"

Lương Văn Hoa hoảng sợ.

Kỷ Ninh Chi sợ đến không dám khóc nữa.

"Theo anh thấy, Ninh Chi như này phải đưa đến đồn công an cải tạo."

"Ba!"

"Hữu Sinh!"

Kỷ Ninh Chi và Lương Văn Hoa đồng thời kêu lên.

Kỷ Hữu Sinh chỉ vào hai người hỏi: "Các người bảo tôi phải làm sao bây giờ? Có vật chứng, lại có mấy chục người nhìn, các người chống chế sao? Càng chống chế càng lớn chuyện!"

Kỷ Ninh Chi, Lương Văn Hoa không hé răng.

Một lúc sau Kỷ Ninh Chi lại nhỏ giọng khóc lên.

"Khóc, khóc, hiện tại chỉ biết khóc, sớm làm gì đi!"

"Thôi được." Lương Văn Hoa khuyên: "Ninh Chi không phải nhỏ sao, không hiểu chuyện, vốn dĩ chuyện này tựa như con nít chơi đồ hàng, ai biết Văn Thanh sẽ làm lớn chuyện, anh xem Ninh Chi đều khóc thành như vậy."

Kỷ Hữu Sinh hừ một tiếng.

Lương Văn Hoa tiếp tục nói: "Hiện tại làm sao bây giờ? Cũng không thể để Ninh Chi đi đồn công an thật chứ? Sau này Ninh Chi còn muốn thi đại học, này sẽ bị ảnh hưởng, vào trường học, bạn học sẽ nhìn con bé thế nào?"

Kỷ Hữu Sinh ngoài miệng nói tới nói lui, nhưng trong lòng vẫn là vì Kỷ Ninh Chi suy xét, nếu sự việc đã có bằng chứng, chống chế chắc chắn không được, chỉ có thể thừa nhận, thừa nhận ít nhất không cần đi đồn công an, Kỷ Hữu Sinh nghĩ nghĩ nói: "Anh đi gặp Văn Thanh."

Cùng lúc đó, Văn Thanh đang cùng chị Lưu đợi bên ngoài.

Chị Lưu tận dụng mọi thứ mà thỉnh cầu Văn Thanh tha thứ, Văn Thanh cũng không có muốn làm khó Chị Lưu, cô chú ý ở Kỷ gia hơn.

“Sao đi vào lâu như vậy còn không ra?”

“Đúng vậy, đừng nói không mở cửa chứ?”

“……”

Quần chúng vây xem đều không còn kiên nhẫn.